"Gần đây công ty các anh có xuất khẩu một lô hàng thành phẩm hóa chất tới Ả Rập, hình như báo cáo là chất tẩy rửa gia dụng?” Một nhân viên hải quan nhìn có vẻ là lãnh đạo hỏi.
“Đúng vậy, thực ra không phải là thành phẩm, cùng lắm chỉ là bán thành phẩm thôi, cũng không phải là chất gây nổ hoặc chất hóa học nhạy cảm, tới trao đổi với chúng tôi là một công ty ở Nam Dương có tên là công ty thương mại Hưng Long. Chỉ định yêu cầu chúng tôi gửi trực tiếp tới đất nước Ả Rập, tới tàu vận chuyển cũng đã liên hệ xong cho chúng tôi. Hàng vừa lên tàu là sẽ kết toán toàn bộ tiền cho chúng tôi, ngân hàng kết toán là một ngân hàng Nam Dương.” Trưởng phòng Vương rất thành thạo nghiệp vụ, tìm và giao ra hồ sơ hợp đồng.
“Vâng, tốt lắm, xem ra không có vấn đề gì lớn, sau này anh có khách hàng xuất khẩu mới cần phải báo cáo trước, sản phẩm hóa chất khá đặc thù, thứ này anh photo ra một bản để chúng tôi mang về.”
Tối ngày hôm đó tình hình chi tiết về kiện hàng gửi tới các nước Ả Rập đã được đặt trên bàn làm việc của Vụ trưởng Vụ Đông Nam Á cơ quan an ninh quốc gia Công Vỹ Toàn, xem một lát, Vụ trưởng Công liền gọi điện thoại yêu cầu Quan Thành Quân của sở đặc nhiệm tới phòng làm việc của ông.
Cho dù đã mười giờ rồi nhưng chưa đầy năm phút Quan Thành Quân đã tới nơi, sau khi trò chuyện đơn giản, ông liền cầm hồ sơ lên đọc cẩn thận.
“Tôi chưa từng nghe nói về công ty thương mại Hưng Long này, nhưng chúng tôi đã giám sát ngân hàng Nam Dương mang tên Hòa Thắng này rất lâu rồi, nửa năm gần đây có rất nhiều giao dịch mang tính chất một lần đều là do họ kết toán, có sản phẩm hóa học, phế liệu hóa học, vật liệu kim loại, nguyên liệu thiết bị điện tử vô tuyến, chúng tôi cũng chính vì một vụ giao dịch xuất khẩu súng tới nước Mỹ mới chú ý tới ngân hàng này, căn cứ tình báo hiện tại, đây là một công ty đại diện tài chính phục vụ cho tổ chức khủng bố.
“Vậy chúng ta nắm bắt cơ hội này, theo dõi chặt hàng hóa và đối tượng mua, đặc biệt là bên Nam Dương, hiện tại tổ chức khủng bố vùng Đông Nam Á rất ngông cuồng, liên tục lợi dụng Tân Cảng làm điểm trung chuyển, chúng ta không thể cứ mãi đề phòng bị động được.” Vụ trưởng Công nói không lớn tiếng nhưng rất kiên định.
Quan Thành Quân gật đầu, ông bất giác liên hệ vụ việc lần này với vụ việc buôn lậu của Mục Hán.
Tuy Mục Hán và Mục Khắc đã bị bắt, nhưng việc buôn lậu từ trong nước tới các nước Ả Rập không chỉ có một mình công ty của Mục Hán làm. Chỉ trong vòng một tuần, đây đã là vụ án thứ ba rồi.
Điều này cho thấy Vụ Tây Á của Đỗ Tu Hải vẫn tồn tại vấn đề rất lớn.
Đỗ Tu Hải đã được thả, mặc dù anh ta chủ động khai ra danh sách các công ty buôn lậu mà mình tham gia, nhưng Quan Thành Quân biết, Bộ trưởng Lý Tứ Hải không định tha cho anh ta.
...
Hành trình lần này của con tàu mã hiệu Cao Sơn không thuận lợi lắm, một tuần trước khi xuất phát từ Tân Cảng, đầu bếp trên tàu khi uống rượu ở quầy bar đã ra tay đánh lộn với một đám côn đồ bản địa, kết quả phải nằm viện, cho dù không nguy hiểm nhưng gãy mất mấy chiếc xương sườn, nhất định phải nằm viện nửa tháng.
Tàu không thể nào đợi thêm ngày nào nữa, nhưng không có đầu bếp cũng không được, khi còn đang đau đầu vì việc này, ông chủ nhà hàng cảng khấu liền giới thiệu một người, người mang tên Vương Nghĩa Niên này trước đây từng làm đầu bếp trên tàu, sau này về nhà tự mở nhà hàng, bây giờ vì kinh doanh không hiệu quả lại muốn lên tàu làm, yêu cầu về lương của anh ta không cao, lại rất thành thật, có những ưu điểm này cộng với thời gian gấp rút, thuyền trưởng liền quyết định thuê anh ta.
Vương Nghĩa Niên có một thân phận, chính là nhân viên đặc nhiệm của Vụ Đông Nam Á, đầu bếp trước đây xảy ra chuyện cũng không phải là ngẫu nhiên.
Công ty thương mại Hưng Long nằm ở tầng hai của một tòa nhà phong cách Anh kiểu cũ ở Nam Dương, mặt tiền nhìn ra con phố đối diện có một biển hiệu viết bằng chữ tiếng Anh rất lớn, ông chủ là người Ấn Độ, công ty chủ yếu kinh doanh vật liệu ngũ kim và các loại dụng cụ.
Mấy ngày gần đây có mấy người thanh niên dáng vẻ sinh viên thường hay đi lại ở xung quanh, không ngừng chụp hình và quay phim, có lúc còn chủ động phỏng vấn một số khách hàng, họ tự giới thiệu rằng mình là lưu học sinh Trung Quốc theo học ở học viện thương mại của một trường đại học Tư Thục ở Nam Dương, tới đây để làm một báo cáo chuyên để về tình hình kinh doanh của doanh nghiệp Ấn Độ và Ả Rập ở Nam Dương.
“Họ thực sự rất đáng ghét, hỏi rất nhiều, gần như đã làm lỡ dở thời gian một buổi chiều.” Lihan, người phụ trách căn cứ Nam Dương của ông chủ lên tiếng ca thán.
“Mặc kệ họ, lần sau không tiếp đón nữa, cũng không để họ vào văn phòng chụp hình.” Mặc dù văn phòng làm việc bí mật của tổ chức ở trong thành phố, nơi này giống như nhà kho và kí túc xá nhân viên, nhưng là người phụ trách, Lihan vẫn vô cùng cảnh giác.
“Cần phải tranh thủ thời gian chuẩn bị, không được xảy ra bất cứ sự cố nào.” Lihan bổ sung thêm với người phụ trách hành động của mình.
Sự lo lắng của Lihan hoàn toàn không dư thừa, mấy ngày nay những người chụp hình và phỏng vấn ở đây không phải sinh viên đại học, họ chính là đặc nhiệm sở hành động đặc nhiệm Vụ Đông Nam Á, cho dù không tiếc chụp hình cả khu phố nhưng hành động mục tiêu chính là điều tra công ty thương mại Hưng Long, mọi vệ tinh và thiết bị nghe lén tầm xa, xâm nhập mạng internet đều không thể thay thế nhân viên tiếp xúc trực tiếp ở cự ly gần.
Họ thông qua chụp hình và quan sát đã có thể phác họa được hình cắt mặt phẳng của văn phòng và tòa nhà văn phòng, thông qua hiểu biết về lịch sử cục Thị Chính và đọc những ghi chép sửa chữa còn làm rõ được thông tin về đường ống dẫn nước và dẫn khí gas, mạch điện lắp đặt, thông qua việc phỏng vấn từng hộ một đã nắm bắt rất đầy đủ thông tin và số lượng phân bố của nhân viên tòa nhà.
Hai ngày sau, một cuộc họp cấp bậc rất cao đã diễn ra tại một phòng họp không lớn ở cơ quan an ninh quốc gia.
Tham gia cuộc họp ngoài Vụ trưởng Công Vỹ Toàn của Vụ Đông Nam Á, Sở trưởng sở hành động đặc nhiệm Quan Thành Quân, phó Sở trưởng Hứa Tất Thành của sở điều phối tình báo ra, còn có trợ lý Bộ trưởng Triệu Khắc Hùng của cơ quan an ninh, sau khi nghe Quan Thành Quân báo cáo xong quyết định thông qua lãnh đạo cấp cao gửi toàn bộ thông tin có được cho phía Nam Dương.
Chiều muộn ngày hôm sau, tình báo này đã được gửi tới Nam Dương.
Sau đó, cơ quan an ninh và Nam Dương liền tổ chức một cuộc họp từ xa về việc này, tiếp đó là gặp mặt họp bàn, sau ba ngày liền đi tới nhất trí, hai bên chia sẻ tình báo và thành quả chiến đấu, do bộ đội vũ trang Nam Dương phụ trách đột kích, phía Trung Quốc phái một nhân viên tình báo và hai nhân viên hành động tham gia hành động, trong đó hai nhân viên hành động cùng hành động với đội đột kích của đối phương.”
Trên hòn đảo ở cực nam tỉnh Hải Nam có một làng chài, ba năm trước nơi này trưng thu đất, xây dựng một quần thể kiến trúc đặc biệt do các tòa nhà, chòi gác, nhà tre lớn nhỏ khác nhau, hình thái khác nhau cấu thành, người địa phương mới đầu còn tưởng là xây dựng khu nghỉ dưỡng, nhưng tới khi gần hoàn thành, khu vực cách đó một cây số được kéo lưới thép, dựng một tấm biển lớn “Cấm khu quân sự, không được lại gần”, thế là mọi người lại bình luận đây có phải là căn cứ tên lửa gì không.
Thực ra nơi này là căn cứ thích ứng môi trường nhiệt đới trực thuộc cơ quan an ninh, những kiến trúc đó chính là nhà mô hình huấn luyện xây dựng mô phỏng theo đặc điểm phong cách quốc gia Đông Nam Á, để mô phỏng hành động đặc nhiệm trong môi trường chân thực.
“Sở trưởng Quan, hoan nghênh anh!” Chi đội trưởng Giang Minh Cao của chi đội đặc biệt bước tới bắt tay với Quan Thành Quân.
“Ha, nơi này đúng là chọn đúng, rất giống với môi trường trên những đảo địa ngục!” Quan Thành Quân nói.
Trong phòng họp đã có hai người đàn ông cao lớn ngăm đen ngồi ngay ngắn trên ghế, từ quân hàm có thể thấy đều là thiếu úy, nhìn chi đội trưởng và khách mời bước vào liền lập tức đứng lên chào theo nghi thức quân đội vô cùng tiêu chuẩn.
“Chào mọi người, chúng ta lại gặp mặt rồi!” Quan Thành Quân mỉm cười chào hỏi hai người.