Câu nói này của Tomita không phải không có lý, trong thời kỳ chiến tranh lạnh, Liên Xô cũ đã xây dựng không ít căn cứ quân sự ở nước R, nhưng sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, Liên Xô cũ giải thể, những địa điểm này hoàn toàn không còn là bí mật. Chỗ bom hạt nhân kia vẫn để lại ở đây, rất có thể là khi đó nước Nga tiếp nhận di sản của Liên Xô cũ đã không còn sức lực để ý tới những thứ này, nhưng Nga rất có thể vẫn nắm bắt tình báo địa điểm cất giấu chỗ bom này.
Sau một hồi trầm ngâm, Claire cũng đứng dậy.
“Tôi có thể để họ im miệng, anh yên tâm!”
Tomita biết Claire muốn diệt khẩu.
“Đồ ở đâu? Là ở Pakistan sao?” Tomita hỏi.
“Không, Pakistan không an toàn, tôi giấu nó ở một nơi tuyệt đối an toàn.”
“Uy lực của những thứ này lớn cỡ nào?” Tomita lại hỏi.
“Tôi chưa nghiên cứu những thứ này, cái này phải hỏi chuyên gia mà anh dẫn tới.” Claire gian xảo nháy mắt.
“Địa điểm và nhân viên của ông đều an toàn cả chứ? Tôi yêu cầu phải tuyệt đối an toàn.” Tomita nhìn Claire hỏi.
“Anh cũng biết đây, danh tiếng của tôi rất lớn, các cơ quan đặc công trên toàn thế giới đều để mắt tới tôi, ở những nơi khác tôi không dám chắc chắn, nhưng ở nơi tôi thiết kế, tôi tuyệt đối có thể bảo đảm an toàn.”
“Được thôi! Cho hỏi chuyên gia tôi mời, khi nào có thể nhìn thấy những thứ này?” Tomita hỏi tiếp.
“Rất nhanh thôi, các anh đợi tôi thông báo là được.” Claire đứng dậy bắt tay với Tomita.
Ueno ở Tokyo anh đào nở rợp trời, ở một khu dân cư tinh tế, cao cấp tọa lạc ở nơi đây, bên cạnh có một dòng sông bao quanh, mỗi một căn nhà đều có một bãi cỏ lớn và một vườn hoa nở rực rỡ. Trong một buổi chiều nắng đẹp, Tomita nhấn chuông cửa của một căn nhà độc lập ở đây, cửa được mở ra, một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi xuất hiện.
Gương mặt của người phụ nữ có vẻ gầy gò, sống mũi hơi cao, xung quanh mắt là vết chân chim, khóe môi có phần nhợt nhạt, bà hiếu kỳ nhìn người đàn ông đứng trước cửa, ánh mắt có phần cảnh giác: “Cho hỏi anh tìm ai?” Người phụ nữ hỏi Tomita.
“Tôi muốn gặp Giáo sư Hirasawa.” Tomita nhìn người phụ nữ cười nói.
Thấy Tomita nho nhã lịch sự, không giống kẻ xấu, người phụ nữ ngẫm nghĩ một lát, ánh mắt cảnh giác dần biến mất, trở nên thân thiện hơn, lễ độ nói: “Mời vào!”
Căn nhà rất lớn, trang trí rất sang trọng. Tomita bước vào phòng khách liền đổi một đôi dép lê.
“Anh tới có việc gì sao?” Hirasawa có lẽ nghe thấy tiếng ngoài cửa liền bước ra từ một căn phòng, nhìn thấy Tomita liền hỏi.
“Chào anh, Giáo sư, chúng ta đã không gặp mặt mấy tháng rồi, anh vẫn khỏe chứ!” Tomita khách sáo hỏi.
“Tôi có thể khỏe gì chứ?” Hirasawa thở dài nói, “lần trước nghe lời khuyên của anh, tôi thôi việc ở trường đại học, vốn tưởng rằng sẽ có một cơ hội công việc tốt đợi tôi, kết quả bây giờ chỉ có thể rảnh rỗi ở nhà.”
“Việc lần trước, tôi thực sự rất tiếc, lần này tôi tới đây tìm anh là vì muốn bù đắp sai lầm.” Tomita tỏ vẻ áy náy nói.
“Vậy sao?” Hirasawa mỉm cười nói tiếp, “nhưng rất tiếc là tôi đã có công việc mới rồi.”
Hirasawa nói xong liền đi vào một căn phòng đem ra một phong bì rất to, sau đó lấy ra một bức thư mời được đóng dấu rất ngay ngắn, “là một nước ở châu Mỹ thông qua đại học Tokyo mời tôi tham gia một dự án, chỉ là cố vấn kỹ thuật.”
“Vậy anh có định đồng ý không?” Tomita ngẩng đầu lên hỏi.
“Tôi không thích khí hậu ở Nam Mỹ, tôi không thích nghi được. Nhưng vấn đề là tôi cần tiền. Sống ở Tokyo nơi tấc đất tấc vàng này, chỉ tiền vay hàng tháng cũng khiến tôi không thể thở nổi. Đặc biệt là sau khi không có thu nhập.” Hirasawa ủ rũ nói.
Hirasawa cũng đang do dự, rốt cuộc ông có nên đi hay không? Nguyên nhân quan trọng là phí cố vấn mà người Nam Mỹ trả khá thấp, chỉ có một trăm nghìn đô la Mỹ, thời gian lại rất dài, chí ít cần một năm.