Claire lúc này đang nói chuyện với một người Pakistan, không biết người Pakistan này là ai? Tomita rất thản nhiên chậm rãi tiến lại gần hai người, bên cạnh người Pakistan kia còn có mấy người đàn ông thân hình lực lưỡng mặc comple, chắc là vệ sỹ của ông ta. Khi nhìn thấy Tomita, một vệ sỹ trong số đó gỡ kính râm xuống, liếc nhìn Tomita mấy lượt, chỉ thấy khi vệ sỹ nhẹ nhàng ngẩng đầu về phía mình sau đó lại đeo kính lên, Tomita cảm thấy có thứ gì đó đụng vào mình, anh ta quay đầu lại nhìn, một người đàn ông Ả Rập da đen, thấp bé đụng vào người mình.
“Sorry, sorry!” Người đàn ông thấp bé vội vàng giơ hai tay lên, xua tay, sau khi mau chóng nói xong hai câu liền quay đầu bỏ đi, như thể là bất cận đụng vào anh.
Làm đặc công nhiều năm như vậy, Tomita sao có thể không biết mục đích của người đàn ông thấp bé này, chỉ trong khoảnh khắc đụng vào anh, mọi bộ phận trên cơ thể anh đều đã bị người đàn ông thấp bé này sờ một lượt.
Cũng may mình không mang theo vũ khí, thậm chí một con dao cũng không có, chỉ có một chiếc máy ảnh đeo trên cổ, giống như một khách du lịch có sở thích chụp ảnh.
Nhìn thấy vệ sỹ người Pakistan khẽ gật đầu, Claire hiểu được điều này có ý là gì. Tỏ ra rằng đã lục soát khắp người. Mọi thứ đều an toàn. Tiếp tục trò chuyện với mấy người Pakistan kia một lát, hai người liền nhiệt tình bắt tay, Claire đội mũ rộng vành lên đầu, kiểu dáng khá giống với mũ mà Tomita đội, vì đây là dấu hiệu gặp mặt.
Một cậu nhóc đen thui bước tới bên cạnh Tomita, khẽ kéo tay anh ta ra hiệu Tomita đi theo mình. Tomita nhìn xung quanh, xác nhận không có ai đang quan sát mình sau đó mới đeo máy ảnh lên cổ. Vừa làm ra vẻ đang chụp hình vừa đi theo cậu nhóc cách mình mười mấy mét vào một con ngõ.
Khi bước vào cửa của một ngôi nhà độc lập, cậu nhóc quay người lại giơ tay ra hiệu OK, Tomita dừng bước, xung quanh rất yên tĩnh, gần như không có người qua lại, khi Tomita đang quan sát, cửa gỗ của ngôi nhà nhỏ liền được đẩy ra, người mở cửa là vệ sỹ của Claire, Claire đang đứng ở giữa sân, tay cầm mũ rộng vành.
“Chào anh, người bạn đáng mến!”
Claire mỉm cười ôm Tomita một lát, nhiệt tình mời Tomita đi vào nhà, trong nhà có một chiếc bàn vuông nhỏ, ngoài ra còn có hai chiếc ghế. Claire mời Tomita ngồi xuống, sau đó rót cho anh một chén hồng trà mang màu sắc của nước R. Tomita không muốn lãng phí thời gian, nói thẳng vào vấn đề chính.
“Cho hỏi các ông muốn chúng tôi xem thứ gì?”
“Đương nhiên là thứ đồ tốt!”
Claire thần bí nói, cố tình hạ thấp giọng, “Bom hạt nhân!”
“Bom hạt nhân, từ đâu mà có?” Tomita sắc mặt bình tĩnh hỏi.
“Do Liên Xô cũ chế tạo, đại khái khoảng niên đại 80!”
“Tìm được từ đâu?” Tomita lại hỏi dồn.
“Ở vùng núi nước R.”
Trong thời kỳ chiến tranh lạnh, Liên Xô đã vận chuyển rất nhiều những thứ thế này tới nước R, những thứ thế này còn sót lại ở nước R, Tomita không hề ngạc nhiên chút nào.
“Có di chứng gì không?” Tomita không yên tâm hỏi.
Những thứ thế này không đơn giản là vũ khí thông thường, nếu như thông tin bị tiết lộ ra ngoài sẽ dẫn tới phiền phức rất lớn, anh ta nghi ngờ những thứ này là do Claire vận chuyển từ nơi nào đó về hoặc là cướp về.
“Anh yên tâm, những món đồ này được phát hiện trong một hang động trú ẩn ở vùng núi biên giới giáp ranh giữa R và Pakistan, mấy chục năm không có ai đặt chân tới.
“Vậy người phát hiện ra chỗ bom này có biết không?” Tomita lại hỏi.
“Việc này nhất định phải bảo mật tuyệt đối, những người đó đều là thuộc hạ của tôi, nhưng họ không biết đây là bom hạt nhân, chỉ tưởng là bom thông thường.
“Nhưng như vậy không hề an toàn,” Tomita đứng dậy nói: “Nếu như họ nói ra nơi phát hiện ra bom hạt nhân, rất có thể người khác cũng đoán được trong đó có gì.”