Tống Triều Dương vỗ vỗ vào lưng của Hà Uyển rồi dìu cô dậy, cậu nói: “Ổn hơn chưa?”
“Ơ… Triều Dương, cậu… sao cậu lại tới?” Lúc này Hà Uyển coi như là đã nhận ra Tống Triều Dương rồi.
“Bà cô của tôi ơi, cuối cùng chị cũng tỉnh táo rồi, chị mà không tỉnh nữa là tôi bị cảnh sát đưa đi đấy.” Lúc này Tống Triều Dương mới thở phào nhẹ nhõm rồi cậu nói với Lâm Chi Quỳnh: “Cảnh sát Lâm, bây giờ bạn tôi đã tỉnh lại rồi, cô hỏi cô ấy đi.”
Tuy Lâm Chi Quỳnh vẫn chưa lau sạch vết nôn trên người, nhưng nữ cảnh sát với tính trách nhiệm rất cao này vẫn quay sang Hà Uyển nói: “Cô quen anh ta sao?”
Hà Uyển hơi bối rối nhưng nghĩ đến việc đối phương là cảnh sát nên cô nói: “Đúng vậy, chúng tôi quen nhau, đồng chí chắc là hiểu nhầm rồi, tôi uống nhiều nên cậu ta đưa tôi về.”
Tống Triều Dương lập tức đắc ý nói: “Cô thấy chưa, cảnh sát Lâm?”
Lâm Chi Quỳnh hừ một tiếng rồi nói: “Vậy được rồi, các người đi đi, tốt nhất là cô chú ý một chút, anh ta chẳng phải loại người tốt đẹp gì đâu.”
Tống Triều Dương lập tức sa sầm nét mặt, cậu đỡ Hà Uyển đi rồi quay đầu lại nói với Lâm Chi Quỳnh: “Cảnh sát Lâm, có cần tôi đưa cô chút phí giặt đồ không?”
“Không cần!” Lâm Chi Quỳnh lập tức xua tay nhưng trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng bức bối. Quần áo bẩn như vậy có giặt cũng khó. Tên Tống Triều Dương chết tiệt này, chắc chắn là hắn ta đưa người phụ nữ đó đi làm chuyện gì đó xấu xa, còn cả người phụ nữ kia nữa, cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Hà Uyển không biết rằng vì Lâm Chi Quỳnh có ấn tượng không tốt với Tống Triều Dương nên quy chụp luôn mình không phải người tốt. Lúc này cô cùng Tống Triều Dương đi bộ một đoạn, cô nói với vẻ yếu đuối: “Tôi vẫn muốn uống.”
“Vậy chúng ta đổi chỗ khác uống, uống xong thì chị ngủ luôn đi. Lẽ nào chị không biết là uống say ở bar thì có nghĩa là biếu không cho người ta xơi sao?”
“Hê hê… vậy thì đã sao, bây giờ tôi chẳng còn gì nữa, nhà chẳng còn, chồng cũng chẳng còn.”
Tống Triều Dương ở công ty đã từng nghe đến việc Hà Uyển hình như đang làm thủ tục ly hôn, ngoài ra lần đầu cậu gặp Hà Uyển cũng là cô vì buồn chuyện tình cảm mà tìm say. Đối với những điều Hà Uyển nói, cậu cũng chẳng ngạc nhiên, cậu nói: “Vậy thì cũng chẳng cần phải tự huỷ hoại bản thân chứ, chị còn chưa đầy ba mươi tuổi, tìm một người khác là được rồi.”
“Còn lâu tôi mới tìm người khác, đàn ông đều như vậy, khi chưa theo đuổi được thì đều coi cậu như bảo vật, đến khi theo đuổi được rồi, kết hôn rồi thì cậu chẳng là gì hết, cả đời này tôi sẽ chẳng tin vào chuyện tình cảm nữa…” Nói tới đây, Hà Uyển đột nhiên ôm chặt Tống Triều Dương rồi nói: “Đưa tôi đi, tối nay tôi vẫn muốn lên giường với cậu.”
“Hê hê, cái này không vấn đề, vậy tôi đi thuê phòng.” Tống Triều Dương quả thật rất thích người phụ nữ như thế này, cô ta không cần tình cảm, làm xong cũng không cần chịu trách nhiệm.
“Tôi muốn tới nhà cậu, tôi không thích ở khách sạn.” Hà Uyển lại đưa ra yêu cầu.
Lần này Tống Triều Dương lại có chút lưỡng lự. Cậu ra ngoài săn mồi nhưng không có thói quen đưa phụ nữ về nhà. Có điều nghĩ đến chuyện hai người họ quen nhau thì có chạy cũng chẳng chạy được, nếu Hà Uyển muốn tìm tới nhà cậu thì cũng đơn giản thôi. Thế là cậu liền nói: “Không vấn đề, vậy thì tới nhà tôi, có điều, điều kiện nhà tôi chẳng ra làm sao cả đâu.”
“Tôi không quan tâm, tôi muốn tới nhà cậu.” Lúc này Hà Uyển vô cùng cố chấp.
Tống Triều Dương cũng đồng ý rất sảng khoái, hơn nữa nơi này cách nhà cậu không xa. Không lâu sau cậu đã đưa Hà Uyển về nhà, khi ra khỏi thang máy thì cậu vô thức bước nhẹ chân, cậu không muốn Mạnh Phi Phi trông thấy, nếu không thì cô ta lại hỏi cho hết hơi.
Chẳng ngờ sợ cái gì thì cái đó tới. Cậu còn đang định mở cửa thì cửa nhà Mạnh Phi Phi đã đẩy ra rồi: “Tiểu Tống, anh về rồi à… a, xin lỗi nhé, anh bận đi, tôi không sao.” Khi nhìn thấy Tống Triều Dương đang ôm một cô gái thì Mạnh Phi Phi lập tức lè lưỡi rồi đóng sầm cửa lại.
Tống Triều Dương lập tức tối sầm mặt, có điều cậu cũng chẳng quan tâm Mạnh Phi Phi nghĩ gì về mình. Cậu mở cửa ra rồi đưa Hà Uyển vào nhà.
“Cô gái đó là ai vậy? Bạn gái cậu à?” Lúc này Hà Uyển cũng đã hơi tỉnh rượu rồi, cô vừa quan sát nhà của Tống Triều Dương vừa hỏi.
“Hàng xóm của tôi.”
“Vậy quan hệ giữa hai người cũng không tồi đâu nhỉ?”
“Cũng tạm, bán anh em xa mua láng giếng gần mà, có cần tắm trước không?”
Hà Uyển nhìn Tống Triều Dương với đôi mắt mê muội: “Tất nhiên là có tắm rồi, hơn nữa... tôi còn muốn tắm với cậu.”
“Không vấn đề!” Tống Triều Dương bật cười ha hả rồi bế Hà Uyển lên đi vào nhà tắm.
Đêm nay không thể nói ra hết sự điên cuồng của Hà Uyển được, cô còn điên cuồng hơn cả lần trước khi ở cùng Tống Triều Dương. Nhưng sau khi sự điên cuồng được trút hết ra xong, Hà Uyển lại gục lên người Tống Triều Dương, đau khổ khóc nức nở.
Tống Triều Dương biết lý do cô khóc nhưng cậu chẳng có cách nào để khuyên cô cả. Chuyện này không phải là chuyện mà một người ngoài có thể giải quyết được, quan trọng nhất vẫn là Hà Uyển có thể mở được nút thắt trong lòng hay không.
Hà Uyển khóc mệt rồi thì ngủ thiếp đi, Tống Triều Dương cứ thế ôm cô ngủ cả đêm. Giấc ngủ bị mất tối qua coi như là hôm nay đã bù lại được rồi.
Sáng hôm sau, khi còn chưa tớ sáu giờ thì Tống Triều Dương đã tỉnh dậy trước. Cơ thể của hai người họ vẫn đang quấn lấy nhau, cậu định đi vệ sinh nhưng lại khiến Hà Uyển thức giấc.
Hà Uyển của ngày hôm nay không giống lần trước không dám đối mặt với Tống Triều Dương mà cô dùng sức ôm chặt cậu lại rồi nói: “Để tôi ngủ thêm lúc nữa đi, tôi còn chưa ngủ đủ.”
“Chị ngủ thêm một lúc cũng được, có điều bây giờ tôi phải đi tiểu, quả thực là không nhịn nổi nữa rồi.”
“Vậy sao? Để tôi xem xem.” Hà Uyển bóp một cái, Tống Triều Dương liền khẽ kêu lên rồi cậu kéo tay Hà Uyển ra, hô lên: “Đừng đùa nữa, còn đùa nữa là tôi tè ra đấy.”
Lúc này Hà Uyển mới hài lòng cười khúc khích rồi buông Tống Triều Dương ra.
Có điều đến khi Tống Triều Dương quay lại thì cô lại quấn lấy Tống Triều Dương, bàn tay nhỏ bé lại nghịch ngợm sờ mó linh tinh.
“Này, tối qua chị còn chưa no à mà còn định tiếp?”
“Lẽ nào cậu không được à?”
“Đừng có nói không được với đàn ông, như vậy chị sẽ thiệt đấy.”
“Tôi nói rồi, tôi muốn xem xem cậu định cho tôi thiệt thế nào?” Khuôn mặt Hà Uyển vô cùng khêu gợi.
Làm gì có chuyện mà Tống Triều Dương khách khí, cậu lại trở mình một lần nữa giày vò Hà Uyển nửa tiếng đồng hồ rồi mới dừng lại.
Cậu cầm một điếu thuốc đưa lên miệng, Hà Uyển giật cái bật lửa lại, Tống Triều Dương tưởng cô không muốn để cậu hút, chẳng ngờ là Hà Uyển lại châm lửa cho Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương rít một hơi rồi nói: “Phụ nữ các chị chẳng phải không thích hút thuốc sao?”
Hà Uyển mê mẩn nói: “Vốn dĩ tôi không thích nhưng lúc này cậu hút thuốc dường như cũng có chút cảm xúc.”
Tống Triều Dương bật cười: “Chị ngoan thật đó.”
“Đừng có tưởng bở, chỉ là tôi nói bừa thôi.” Hà Uyển đánh Tống Triều Dương một cái rồi nhắm mắt lại, dường như cô đang nhớ lại cảm giác làm tình ban nãy.