Mẹ kiếp, đánh tao, mà mày còn muốn đi sao?” Gã đó xoa đũng quần, hung dữ nhìn Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương nhìn thấy mấy người, không nói gì cả, căn bản không có gì để nói với đám người này, phương pháp đơn giản nhất chính là đánh gục bọn chúng, vì thế liền giơ chân đá về phía trước.
Gã đó cậy đông người, căn bản không nghĩ tới việc Tống Triều Dương dám ra tay nên không hề có một chút phòng bị nào cả, hơn nữa cho dù có phòng bị thì gã ta cũng sao có thể tránh được cú đá của Tống Triều Dương.
Cú đá này của Tống Triều Dương mặc dù không mạnh, nhưng cũng không phải người thường có thể chịu đựng nổi, gã đó lập tức bị Tống Triều Dương đá bay ra xa hơn một mét, đụng vào chiếc bàn phía sau mới dừng lại, rượu tối nay uống đều phun hết ra, ôm bụng nói không lên lời.
Người trong bar thích nhất là xem đánh lộn thế này, đầu bị men rượu làm cho mê muội, càng khiến những người này đặc biệt to gan, nhìn thấy đánh lộn, toàn bộ lập tức vỗ bàn, chủ yếu là sáu người vây đánh một người, hiện giờ là phe ít người ra tay trước, và còn là một chân đá bay một người, điều này càng khiến mọi người phấn khích.
Năm gã còn lại bất giác ngây người, đúng lúc họ còn đang ngẩn người, tay phải Tống Triều Dương liền đỡ lấy Hà Uyển, khuỷu tay trái huých ra sau, gã ở phía sau bên trái lập tức ôm bụng, loạng choạng lùi lại mấy bước, sau đó ngồi phệt xuống sàn.
“Á!” Trong bar lại vang lên tiếng gào thét và tiếng huýt sáo, một người đánh sáu người, hơn nữa vừa đánh đã hạ gục đối phương, cho dù ở trong bar thường xuyên nhìn thấy đánh lộn, nhưng cũng không thấy lợi hại thế này bao giờ.
Bốn gã còn lại lúc này cũng bừng tỉnh, tức giận quát lên, đồng loạt ra tay đánh Tống Triều Dương, nắm đấm, chân đều tấn công lên người Tống Triều Dương.
Lúc này Hà Uyển sợ hãi tỉnh rượu một phần, lập tức kêu thét lên, cô chưa từng trải qua việc đánh lộn thế này.
Nhưng tiếng kêu thất thanh của cô nhanh chóng bị tiếng đánh đấm dồn dập lấn át, cô chỉ cảm thấy người mình như bay bổng, nắm đấm và chân của bốn người lướt qua bên người cô, cùng không chạm vào người cô, đợi tới khi cô bừng tỉnh, bốn người kia đã ngã gục dưới đất, chỉ trong chớp mắt, Tống Triều Dương đã giải quyết xong bốn người kia.
Người trong bar lúc này đều nhìn trố mắt, họ có lẽ đã từng nhìn thấy người đánh nhau lợi hại nhưng chưa từng thấy ai lợi hại như Tống Triều Dương, đó là bốn gã thanh niên cao lớn, không những không đánh lại được một mình cậu ta mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cả bốn người đều đã bị đánh gục, đây đúng là nhân vật chính trong phim điện ảnh.
Đợi tới khi họ bừng tỉnh lại, Tống Triều Dương đã dẫn Hà Uyển ra khỏi quán bar.
“Đứng lại!” Vẫn chưa đi xa, một tiếng quát giòn tan vang lên sau lưng, sau đó mọi người nhanh chóng chạy tới trước mặt cậu, chặn đường cậu lại.
Người này Tống Triều Dương không thể ra tay, vì là cô cảnh sát khu vực Lâm Chi Quỳnh, có điều hiện giờ cô ấy không mặc đồng phục cảnh sát mà là mặc một chiếc áo lông, cậu vội vàng mỉm cười nói với Lâm Chi Quỳnh: “Cảnh sát Lâm, sao cô lại ở đây?”
Lâm Chi Quỳnh lúc này mới nhận ra Tống Triều Dương, không phải cô có thể nhớ hết người trong khu vực mình quản lý, chỉ có điều cô có thể không nhớ một người bất kì nào đó trong khu vực quản lý thì cũng không thể quên được gã Tống Triều Dương này, gã này hại cô mất mặt như vậy, cứ nghĩ tới việc ngày hôm đó là cô lại cảm thấy bực tức.
“Cô ấy sao vậy?” Lâm Chi Quỳnh chỉ vào Hà Uyển đang mềm nhũn người dựa trên người Tống Triều Dương.
“Không phải cô cũng nhìn thấy rồi đó sao, cô ấy uống say rồi!”
Lâm Chi Quỳnh cảnh giác nhìn Tống Triều Dương nói: “Tôi đương nhiên là biết cô ấy uống say rồi, anh biết cô ấy sao?”
Tống Triều Dương đang định nói biết thì Hà Uyển giãy giụa ra khỏi lòng Tống Triều Dương, kêu ầm lên: “Đừng đụng vào tôi, anh là đồ đàn ông đểu cáng.”
Khi đánh lộn vừa rồi, Hà Uyển sợ hãi tỉnh rượu một chút, có điều đánh lộn xong, cảm xúc căng thẳng lập tức được thả lỏng, men rượu lập tức lại bốc lên, bây giờ lại trở nên mơ mơ màng màng, căn bản không nhận ra Tống Triều Dương, nhưng bản năng của cô thì vẫn không chịu để đàn ông ôm.
Sắc mặt Lâm Chi Quỳnh lập tức sa sầm, tức giận trừng mắt lườm Tống Triều Dương, nói: “Anh biết anh đang làm gì không?”
Tống Triều Dương có chút cạn lời, không ngờ lúc này Hà Uyển lại không nhận ra cậu, chỉ biết nói: “Cảnh sát Lâm, tôi thực sự biết cô ấy.”
“Tôi không biết anh, tôi không biết anh, anh buông tôi ra, buông tôi ra, anh là đồ đàn ông tồi tệ, lưu manh, muốn sàm sỡ tôi, cho dù tôi chết cũng không để anh chạm vào tôi.” Hà Uyển ra sức giãy giụa, lớn tiếng mắng chửi.
Lâm Chi Quỳnh càng tức giận, lập tức kéo Hà Uyển ra, hung dữ nhìn Tống Triều Dương, nói: “Anh còn gì để nói không, hãy theo tôi về đồn, anh bị nghi ngờ có dính líu tới việc sàm sỡ phụ nữ.”
Tống Triều Dương lập tức trợn tròn mắt nói: “Không phải đấy chứ?”
“Hừm, đừng phí lời, có phải còn muốn tôi ra tay không?” Lâm Chí Quỳnh lúc này lập tức trừng mắt, thật sự rất khí thế.
Tống Triều Dương thực sự không còn gì để nói, đi ra tìm gái cũng phạm pháp, có điều hình như nếu như cô gái không đồng ý thì đúng là phạm pháp, có điều hình như mình không sai gì cả.
“Đợi đã, tôi nói này cảnh sát Lâm, tôi biết cô ấy tên là Hà Uyển, cô hãy xem chứng minh thư của cô ấy, ngoài ra chúng tôi còn là đồng nghiệp cùng một công ty, tôi còn có thể tìm đồng nghiệp để chứng minh.”
Lâm Chi Quỳnh căn bản không tin những gì Tống Triều Dương nói, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Rất có thể là anh xem chứng minh thư của cô ấy từ trước, có điều cho dù hai người quen biết, nhưng hiện giờ cô ấy không đồng ý đi theo anh, còn anh cứ dẫn cô ấy đi, đó là một loại hành vi ép buộc phụ nữ, tôi là một cảnh sát, tuyệt đối không cho phép anh xâm phạm cô ấy.”
Tống Triều Dương lại trợn ngược mắt, nói: “Vậy cô có thể làm cô ấy tỉnh táo một chút, để cô ấy tự nói được không?”
“Ọe…” Hà Uyển lúc này dạ dày cồn cào, há miệng nôn hết ra, Lâm Chí Quỳnh không ngờ Hà Uyển sẽ ói, căn bản không kịp né tránh, cho dù cô phản ứng cũng nhanh nhưng vẫn bị Hà Uyển ói bắn đầy trên áo khoác.
Tống Triều Dương vội vàng đỡ Hà Uyển, Hà Uyển ói liên tục, cho tới lúc rượu trong bụng nôn hết ra mới dừng lại, lúc này Lâm Chi Quỳnh đã vội vàng lấy giấy lau người, đối với một cô gái mà nói, trên người dính đồ ói ra, việc này khó chịu thế nào không cần nghĩ cũng biết.