"Các người nói tiếp đi, đau chết tôi rồi, tôi về nhà nghỉ ngơi trước.” Tống Triều Dương kẹp chặt chân, từ từ nhích về cửa nhà mình mới phát hiện chìa khóa treo trên cửa của Mạnh Phi Phi, quay đầu nói với Mạnh Phi Phi: “Phi Phi, phiền cô đưa chìa khóa cho tôi.”
Mạnh Phi Phi đang muốn rút chìa khóa thì nữ cảnh sát đã giành trước một bước rút chìa khóa ra, nhưng vừa nhìn vật thể trên đó liền cảnh giác bước đến trước mặt Tống Triều Dương nói: “Chuyện này là sao? Theo tôi biết, thứ này chỉ có những tên trộm chuyên nghiệp mới trang bị, anh còn nói anh không phải là trộm à?”
Tống Triều Dương trợn tròn mắt nói: “Có thứ này thì là trộm à, vậy có phải nếu có dao thì đều là kẻ giết người, có tiền thì đều là tên tham nhũng không? Càng nên bắt toàn bộ đàn ông lại, vì họ đều là kẻ hiếp dâm.”
Nữ cảnh sát bị Tống Triều Dương chẹn họng nói không nên lời, chủ yếu là câu cuối cùng của Tống Triều Dương càng khiến cô khó xử hơn, vừa nãy cô còn ra sức tóm chặt lấy vật thể có thể gây án cưỡng hiếp của Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương oan ức vô cùng nói: “Đồng chí cảnh sát, cho dù chúng ta muốn bắt người xấu cũng phải chú ý đến bằng chứng chứ, cô không nên vu khống hãm hại tôi, vừa nãy cô đối xử với tôi như vậy tôi còn chưa nói gì, cô còn vu khống tôi nữa, cho dù là cảnh sát cũng không nên ức hiếp người như vậy.”
“Anh...” Bây giờ nữ cảnh sát vô cùng căm hận Tống Triều Dương, quăng chìa khóa cho cậu nói: “Mở cửa.”
“Đồng chí cảnh sát, cô còn muốn làm gì nữa?” Tống Triều Dương liền hoảng sợ nhìn cô ta, đồng thời hai tay bụm lại đũng quần của mình, tuy không nói gì nhưng hành động đó giống như sợ nữ cảnh sát đó sàm sỡ cậu.
Mạnh Phi Phi phụt một tiếng bật cười thêm lần nữa khiến nữ cảnh sát đó mặt đỏ tía tai, thở hồng hộc nói: “Tôi là cảnh sát ở đây, tên là Lâm Chi Quỳnh, phải đăng kí cư dân từng nhà trong khu vực quản lý.”
Tống Triều Dương thở phào nhẹ nhõm nói: “Dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng cô...”
“Cô cái gì, bớt nói nhảm đi, vào nhanh cho tôi.” Lâm Chi Quỳnh vội ngắt lời Tống Triều Dương, đẩy Tống Triều Dương một phát, hôm nay cô đã đủ mất mặt rồi, nếu để Tống Triều Dương nói bậy nữa e rằng cô phải chạy trốn mất.
Tống Triều Dương liền ngoan ngoãn mở cửa ra, đi một bước vào cửa nhưng đột nhiên quay đầu lại, dè dặt hỏi: “Cô chắc chắn cô chỉ đăng kí... không làm bất kì chuyện khác chứ?”
“Anh vào trong cho tôi!” Lâm Chi Quỳnh không chịu đựng được nữa, đá Tống Triều Dương vào trong rồi vào theo đóng cửa lại, liền nghe thấy tiếng cười không kiêng nể của Mạnh Phi Phi ở bên ngoài.
“Cảnh sát Lâm, cô.... có phải quá bạo lực rồi không? Tôi đâu phải tội phạm, sao cô lại đá tôi?” Tống Triều Dương loạng choạng vào trong nhà, xoa mông quay mặt lại tỏ ra vẻ vô tội nhìn Lâm Chi Quỳnh.
Lâm Chi Quỳnh cũng biết mình làm như vậy rất quá đáng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Tống Triều Dương cô liền nổi nóng, cô lớn như vậy lần đầu tiên chạm vào thứ đó của đàn ông, dù cách lớp quần nhưng đủ để khiến cô đỏ mặt, nếu thực sự để chế ngự tội phạm đã đành, nhưng rõ ràng Tống Triều Dương không phải tội phạm, vậy chẳng phải mình chịu thiệt thòi to sao, nhìn thấy Tống Triều Dương làm sao có tâm trạng tốt gì được nữa.
“Họ tên?” Lâm Chi Quỳnh sa sầm mặt lấy quyển sổ ra.
Tống Triều Dương từ từ nhích đến ghế sô pha ngồi xuống nói: “Cảnh sát Lâm, không cần dùng giọng điệu như vậy chứ, sao nghe cô nói thế lại khiến tôi lại cảm thấy cô như đang thẩm tra tội phạm vậy?”
“Bớt nói nhảm nữa, mời anh phối hợp công việc của tôi.”
“Được rồi được rồi, công dân hợp tác với cảnh sát tôi hiểu mà, tôi tên Tống Triều Dương.”
“Lấy chứng minh nhân dân ra.”
Lần này Tống Triều Dương cũng rất hợp tác, ngoan ngoãn lấy chứng minh nhân dân ra, Lâm Chi Quỳnh nhìn kĩ sau đó trả lại cho Tống Triều Dương nói: “Anh dọn tới đây bao lâu rồi?”
“Ba tháng.”
“Tôi làm trong phòng hành chính của công ty Viễn Hoa.”
Sau khi hỏi xong, Lâm Chi Quỳnh gật đầu rồi nhìn Tống Triều Dương nói: “Tại sao anh lại có công cụ mở khóa?”
Tống Triều Dương nhếch mép nói: “Tôi chỉ là thích những thứ nhỏ nhắn này thôi.”
“Tôi cảnh cáo anh, thích thì được, nhưng do anh có thứ này, vì vậy nếu nhà nào trong khu này bị mất đồ, người đầu tiên tôi nghi ngờ chính là anh.”
Tống Triều Dương liền trợn tròn mắt nói: “Không phải chứ?”
“Nhất định.” Lâm Chi Quỳnh nói xong liền mở cửa ra ngoài bắt đầu hỏi Mạnh Phi Phi.
Nhưng cô hỏi Mạnh Phi Phi khá nhanh, vì Mạnh Phi Phi vừa trả lời câu hỏi, vừa nhìn cô cười mỉm, ánh mắt đó tràn đầy sự mờ ám, thực sự khiến Lâm Chi Quỳnh chịu không nổi.
Đợi Lâm Chi Quỳnh đi rồi, Mạnh Phi Phi lập tức đến gõ cửa phòng Tống Triều Dương, vừa vào cửa liền cười lớn lên.
“Cười gì mà cười? Buồn cười đến vậy sao?” Tống Triều Dương bực bội lườm Mạnh Phi Phi.
Mạnh Phi Phi nhịn cười, lại nhìn vào đũng quần của Tống Triều Dương, lè lưỡi lại gần cậu hỏi nhỏ: “Tiểu Tống, anh không bị hỏng chứ?”
Tống Triều Dương bỗng chốc sa sầm mặt, nha đầu này ngay cả lời như vậy cũng dám hỏi, vội nói: “Không sao, cô là con gái, không được tùy tiện nhìn bậy.”
Mạnh Phi Phi cũng có chút ngại ngùng lè lưỡi ra nói: “Tiểu Tống, vừa nãy hai người làm sao vậy, cho dù cô ta tưởng anh là trộm cũng không thể... tóm lấy chỗ đó của anh chứ, lúc tôi vừa đến còn tưởng hai người... chơi dã chiến ở hành lang đấy.”
“Tôi thật là xui xẻo mà, vốn muốn mở cửa cho cô ai ngờ gặp phải cái cô cảnh sát mặc kệ phải trái đúng sai liền bắt người, tôi vì cô nên mới chịu khổ, cô còn cười tôi, cô quá vô lương tâm rồi.”
“Xin lỗi mà, là tôi không tốt, nhưng Tiểu Tống à, anh thực sự có thể mở cửa nhà tôi ra à?”
“Đương nhiên là được, vừa nãy tôi đã muốn bảo cô không cần tìm công ty mở khóa rồi, nhưng cô chạy nhanh quá tôi kêu cô cũng không nghe thấy.”
“Tôi thực sự không nghe thấy, vậy Tiểu Tống anh mau mở cửa cho tôi đi, công ty mở khóa nói phải rất lâu mới đến được.”
“Được thôi, tôi mở cửa giúp cô.” Tống Triều Dương lắc đầu, dẫn Mạnh Phi Phi đến trước cửa nhà cô, giả vờ rất khó khăn, bận rộn hết năm sáu phút mới mở cửa ra được.