Tống Triều Dương cười khổ một tiếng, nói rằng: “Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không bỏ trốn, tôi phải nói bao nhiêu lần, tôi ở căn nhà chính giữa kia, chìa khóa của tôi vẫn còn đó, không tin cô cứ việc mở cửa căn nhà chính giữa kia chẳng phải là được rồi sao.”
Nữ cảnh sát nhìn lướt cánh cửa chính giữa, có ý định động đậy, nhưng lập tức trở nên cảnh giác bảo rằng: “Anh đừng hòng tôi thả anh ra, tên khốn này, hôm nay tôi nhất định phải bắt anh đi.”
Tống Triều Dương có chút cạn lời, sao cảnh sát này non nớt thế kia, nhưng trông có vẻ còn trẻ tuổi, e rằng chỉ tròn tuổi đôi mươi, chắc vừa tốt nghiệp trường cảnh sát.
“Ding”
Cửa thang máy mở ra, Mạnh Phi Phi bước ra khỏi thang máy, liền bắt gặp Tống Triều Dương nằm trên sàn đất.
“A a! Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi bỏ đi, bỏ đi ngay!” Mạnh Phi Phi hét lớn quay lưng định chạy về phía thang máy, nhưng lúc này cửa thang máy đã đóng lại, cô chạy vội, đâm sầm vào cửa thang máy.
“Ui da!” Mạnh Phi Phi than đau một tiếng, ngồi xổm người xuống, ôm lấy chiếc mũi của mình, cú va chạm này thực ra không nặng, nhưng chiếc mũi liền trở nên tê tái, nước mắt tự động rơi xuống.
Tống Triều Dương lập tức tối sầm mặt mày, vội nói rằng: “Phi Phi, cô không sao chứ?”
“Tôi… tôi không sao…” Mạnh Phi Phi quay đầu lại, nước mắt rơi sột soạt, trông thật tội nghiệp.
Nữ cảnh sát lúc này mới cảm thấy bất ổn, Tống Triều Dương quen biết với Mạnh Phi Phi, chẳng lẽ sự thật là mình đã hiểu lầm rồi sao?
Sắc mặt đen thui nói với Mạnh Phi Phi rằng: “Cô là ai?”
Mạnh Phi Phi quay lưng với nữ cảnh sát, vội đáp lời: “Tôi sống ở đây, tôi tên là Mạnh Phi Phi, đồng chí cảnh sát, không liên quan đến tôi, tôi chẳng nhìn thấy gì cả, cô đừng bắt tôi.”
Nữ cảnh sát liền đen mặt, hỏi rằng: “Tôi bắt cô làm gì, cô quen biết với người này sao?”
“Biết chứ biết chứ, anh ta là hàng xóm của tôi Tống Triều Dương, Tiểu Tống.” Mạnh Phi Phi lén nghía về sau một phen, thấy Tống Triều Dương đang vùng vẫy đứng dậy, nữ cảnh sát kia đã thả Tống Triều Dương ra, vội trở người lại, nhìn Tống Triều Dương, lại nhìn nữ cảnh sát, cười hi hi hỏi: “Tiểu Tống, đây là bạn gái anh à?”
Tống Triều Dương lúc bấy giờ đau đến nỗi nghiến răng nghiến lưỡi, nhưng nghe câu hỏi của Mạnh Phi Phi, khiến nữ cảnh sát kia cực kỳ ngại ngùng, trong lòng liền có chút hả dạ, cơn đau cũng chẳng còn mãnh liệt nữa.
“Không phải, không phải, tôi là cảnh sát, tôi tới đây thấy anh ta mở cửa nhà cô, tưởng anh ta là kẻ trộm, nên mới bắt anh ta.” Nữ cảnh sát vội vàng giải thích.
Mạnh Phi Phi cười phụt ra tiếng, nói rằng: “Cách cô bắt kẻ trộm cũng thật đặc biệt đó.”
Ngay lúc này nữ cảnh sát hận không có lỗ để chui vào, lần này thật mất mặt quá, trong lòng dâng lên một cơn oán giận, liền dữ dằn liếc sang Tống Triều Dương, để cứu vãn mặt mũi của mình, giả vờ ho khan một tiếng, nói với Mạnh Phi Phi rằng: “Anh ta mở cửa nhà cô, và không dùng chìa khóa, cô xác định anh ta không phải muốn lẻn vào nhà cô chứ?”
Mạnh Phi Phi liền lắc đầu như trống bỏi, đáp rằng: “Sao Tiểu Tống lại trộm đồ nhà tôi chứ, chuột vào nhà tôi còn phải chảy nước mắt thoát ra cơ.”
Tống Triều Dương lúc này bật cười ra tiếng, còn nữ cảnh sát cũng phì cười theo, nhưng vẫn ráng nhịn, nói với Mạnh Phi Phi rằng: “Chuyện mở cửa, cô có thể tìm nghiệp vụ, hoặc công ty mở khóa, cục công an của chúng tôi cũng có một vài công ty mở khóa chỉ định, không thể tùy tiện đi tìm được.”