Mãi một lúc lâu mà Masim vẫn chẳng có bất kỳ phát hiện gì cả và cũng chẳng có biện pháp gì. Masim chỉ đành gọi điện cho Claire để báo cáo tình hình. Anh ta rất muốn vứt quách cái thứ này đi, nhưng Claire lại bảo anh là dẫu rằng chỗ bom này không thể dùng được nữa, nhưng thiết bị điện tử bên trong vẫn rất có giá trị. Một vài tổ chức nào đó của Anh hay Mỹ đều vô cùng hứng thú với kỹ thuật của Liên Xô trong thời kỳ chiến tranh lạnh.
“Đúng rồi!” Sao anh lại không nghĩ được những cái này? Anh chỉ coi nó như là một loại bom để nghiên cứu nhưng lại chẳng nghĩ đến việc suy luận ra nguyên lý kỹ thuật trong đó. Masim lại cảm thấy hưng phấn trở lại.
Kết cấu của mấy quả bom này còn kiên cố hơn cả tưởng tượng của anh ta. Masim từ từ dùng nước và axit đổ vào vỏ ngoài của quả bom nhưng lại phát hiện ra rất nhiều thứ kỳ lạ. Vỏ ngoài tuy rất mỏng nhưng trọng lượng của cả quả bom lại cực kỳ nặng, nó không chỉ nặng gấp đôi trọng lượng của loại bom bình thường cùng có thể tích này.
Sau khi mất nửa ngày không ngừng thăm dò và kiểm tra thì Massim đã dần mất đi sự kiên nhẫn bởi anh không tài nào tháo cái này ra được. Cả quả bom giống như hoà làm một, không giống với các loại bom khác. Trên vỏ bom bên ngoài sẽ có bu lông cố định, trên mặt của quả bom này chỉ có hai đường hàn mỏng manh, mối hàn rất kiên cố, hơn nữa thì khắp cả bề mặt bom đều không tìm được chỗ lắp kíp nổ.
Cuối cùng Masim quyết định mạo hiểm dùng cái cưa cưa vỏ bom này ra, anh rất muốn nhìn cấu tạo bên trong của nó rốt cuộc là như thế nào. Masim khởi động máy cưa công suất cơ học, loại máy cưa công suất cơ học này chuyên dùng để tháo dỡ vũ khí quân dụng bỏ đi, ví như xe tăng nên nó vô cùng sắc bén. Masim mất nửa tiếng đồng hồ mới cắt được đúng 3cm của tấm thép rồi nhìn thấy một cái nắp được dùng bu lông để cố định. Masim tìm cờ lê rồi mở cái nắp cố định ra, sau đó anh lại nhìn thấy một cái màu trắng bạc ở dưới cái nắp, trông nó giống như giấy thiếc vậy, bịt kín toàn bộ khoang bom lại.
Masim dùng dao cắt miếng giấy thiếc, anh cẩn thận bóc nó ra rồi thò đầu vào trong khoang bom để nhìn. Toàn thân anh ta liền sởn hết cả gai ốc, anh ta nhìn thấy một đống quả cầu tròn màu vàng đã biến dạng, thứ này có lẽ là thuốc nổ. Tuy anh ta không biết là loại nào nhưng trông nó có vẻ như là vẫn nguyên vẹn, có thể nổ bất kỳ lúc nào. Masim sợ đến mức suýt thì tè cả ra quần, anh ta lùi về sau vài bước, tim đập thình thịch như trống đánh vậy.
“Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá!” Masim vỗ mạnh mấy cái vài lồng ngực. Ban nãy khi dùng cưa công suất cơ học mà nhích lên trên một chút thôi thì chắc anh ta sẽ bị nổ banh xác.
Masim chạy ra khỏi phòng làm việc, luống cuống rút bao thuốc ra. Anh ta đứng ở trước cửa rít đủ ba hơi xong thì tâm trạng căng thẳng mới bình tĩnh lại.
Không đúng! Quả bom lớn đến thế sao lại chỉ dùng có chút thuốc nổ như vậy. Kể cả là chất nổ cao thì chút lượng này cũng chỉ tạo thành lựu đạn.
Masim quay trở lại phòng làm việc, anh mặc chiếc áo chống nổ dày cộp vào rồi quay về bàn làm việc. Anh dùng kìm mũi dài chầm chậm nhổ đám thuốc nổ hình tròn ấy ra, liền nhìn thấy một hàng kíp nổ được giấu dưới thuốc nổ hình tròn, cái thứ này thì anh ta đã quá quen thuộc rồi.
Khi anh ta mới mười mấy tuổi, trong lúc tìm kiếm những linh kiện điện tử dùng để chế tạo nên những quả bom đơn giản ở các bãi rác điện tử bên tường Jerusalem thì có nhắm mắt cũng có thể tháo nó ra được. Masim gỡ từng sợi từng sợi kíp nổ ra rồi đặt chúng trên một tấm thảm dày.
Tháo dỡ lượng thuốc nổ của kíp nổ khác an toàn. Masim cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong tay Masim cầm một mớ thuốc nổ màu vàng rồi đặt chúng lên cái bàn làm việc nhỏ ở bên cạnh. Anh cầm một con dao nhỏ định cắt một ít ra nghiên cứu.
Nhưng anh ta dùng sức cắt hai ba lần cũng chỉ thấy để lại vài dấu vết mờ nhạt trên mặt thuốc nổ. Cái thứ này cứng đến mức kinh hồn, cứ như là kim loại vậy. Đây rốt cuộc là cái gì? Masim tỉ mỉ nhìn quả cầu màu vàng đã biến dạng trước mặt mình rồi tháo găng tay ra khẽ sờ vào nó. Kỳ lạ quá, bàn tay anh ta cảm nhận được nhiệt độ mà quả bóng kim loại truyền tới, cái thứ này lại còn phát nhiệt.