Quan Thành Quân nhìn Lý Tứ Hải rồi gật đầu: “Là Doãn Hồng Yến! Một tuần trước, bộ công an đã điều động mượn tạm cô ấy qua đó, nói là tham gia một vụ án. Thời gian là hai ngày, sau khi quay về tôi có hỏi nhưng cô ấy nói là đã ký hiệp định bảo mật nên tôi cũng không truy hỏi nữa.”
Lý Tứ Hải lại càng nghĩ không thông được, sao bộ công an lại cũng liên quan tới chuyện này, đã vậy lại còn mượn tạm trợ thủ của Quan Thành Quân?
“Dùng danh nghĩa của Bộ trưởng Hình hỏi Doãn Hồng Yến xem sao, tôi tin là cô ấy sẽ nói!” Lý Tứ Hải đứng phắt dậy nói với Quan Thành Quân và Triệu Khắc Hùng: “Hai cậu cùng đi đi, càng nhanh càng tốt!”
Quan Thành Quân chẳng ngờ là Lý Tứ Hải lại có phản ứng mạnh đến vậy, ông đáp lại một tiếng rồi cùng Triệu Khắc Hùng tức tốc tới căn cứ địa của Cục Tám.
“Rốt cuộc là anh đang nghi ngờ cái gì vậy?” Hình Minh Viễn cảm thấy khó hiểu: “Bên trên cần người, chúng ta giao cậu ta ra chẳng phải là xong rồi sao, lúc trước cũng đâu phải là chưa từng có tiền lệ như này!”
“Tôi cứ cảm thấy trong chuyện này có cái gì đó!” Lý Tứ Hải đáp: “Đỗ Tu Hải sau khi tốt nghiệp đại học liền vào ban ngành an ninh. Hơn mười năm nay tất cả công việc của cậu ta đều lấy nhiệm vụ của ban ngành an ninh làm cơ sở để triển khai. Chúng ta vừa điều tra ra vụ án có liên quan tới cậu ta thì cậu ta lại gia nhập tổ chuyên án do văn phòng tối cao lãnh đạo, anh không cảm thấy quá trùng hợp hay sao?”
“Rõ ràng là hành động chuyên án của cấp trên xảy ra trước, sau đó anh mới điều tra ra chuyện của Đỗ Tu Hải, anh đừng có nhầm nhé!” Hình Minh Viễn nói.
“Không đúng!” Lý Tứ Hải nhét hai tay vào túi, ông bắt đầu bước đi trong phòng làm việc: “Nếu tính từ lúc tàu hàng buôn lậu của Mục Hán bị Tống Trường Sinh chặn lại thì là chúng ta sớm hơn mới đúng!”
“Rốt cuộc là anh đang nghi ngờ cái gì vậy?” Hình Minh Viễn lại hỏi. Ông phát hiện ra Lý Tứ Hải hơi cố chấp với vụ án này của Đỗ Tu Hải rồi.
“Tôi cứ luôn cảm thấy là có người đang bảo vệ cậu ta!” Lý Tứ Hải nói. Không để Hình Minh Viễn hỏi lại, Lý Tứ Hải lại nói tiếp: “Tất cả quan hệ bối cảnh và nhân vật có liên quan tới Đỗ Tu Hải tôi đều rất rõ, ngoài khoảng thời gian này cậu ta có hơi gần gũi với lão Hướng ra thì không hề có quan hệ gì thâm sâu cả, tôi nghĩ không thông được sao cậu ta lại có thể có gì đó với cấp trên.”
“Tôi thấy anh đúng là đa nghi quá rồi!” Hình Minh Viễn cười hê hê: “Kể cả Đỗ Tu Hải có là hoàng thân quốc thích đi chăng nữa thì đứng trước đúng và sai chẳng ai có thể bảo vệ được cho cậu ta cả. Huống hồ anh cũng nói rồi, cậu ta không có quan hệ gì quá thâm sâu, sao có thể móc nối được với cấp trên cơ chứ. Vụ án lần này của cậu ta và kế hoạch hành động của cấp trên cùng xảy ra có tới 99% là trùng hợp!”
Lý Tứ Hải không nói gì mà chỉ lắc đầu, bước chân ông đi lòng vòng càng lúc càng nhanh.
Hiếm khi thấy Lý Tứ Hải nôn nóng bất an như vậy, Hình Minh Viễn khẽ hỏi: “Rốt cuộc là anh đang lo lắng điều gì?”
Lý Tứ Hải dừng bước chân lại, ông nhìn Hình Minh Viễn há há mồm nhưng cuối cùng lại chẳng nói được câu nào.
Hình Minh Viễn nghĩ mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì khiến Lý Tứ Hải tâm tư bất an đến thế. Dựa vào sự hiểu biết của ông về Lý Tứ Hải thì Lý Tứ Hải không hề có bất cứ vết nhơ nào về chính trị.
Về quyền lực, Lý Tứ Hải vừa qua tuổi bốn mươi đã quản lý ban ngành an ninh, đây là điều chưa từng có trong lịch sử cả nước. Cũng chính bởi tính chất đặc thù của ban ngành an ninh nên không công bố chuyện này ra ngoài chứ nếu không thì chắc chắn khiến một đống người sợ hết hồn.
Quan viên cấp bộ bốn mươi tuổi, đừng nói hiện nay mà từ khi lập quốc tới giờ cũng chưa từng nghe nói tới chuyện này, huống hồ là ban ngành mang hàm nghĩa vô cùng đặc biệt như ban ngành an ninh.
Tuy rằng sau này không tiến lên thêm một bước nhưng Hình Minh Viễn cho rằng tuy Lý Tứ Hải có tiếc nuối nhưng cũng không đến mức có nút thắt trong lòng. Hơn nữa lãnh đạo cấp trên cũng biết là ông chưa bao giờ tiếp xúc về lĩnh vực này, thêm vào đó trong bộ còn có những người có thâm niên như Hướng Đông Nam, Lý Tam Giang nên ngoài mặt Lý Tứ Hải đã về hưu nhưng thực chất Lý Tứ Hải vẫn chấp hành một phần nghĩa vụ và quyền lợi của Bộ trưởng.
Dựa theo suy nghĩ của Hình Minh Viễn thì lúc này Lý Tứ Hải được xưng là thái thượng hoàng cũng chẳng quá. Bởi tất cả mọi hành động, mọi phương án ông đều bàn bạc với Lý Tứ Hải.
Tình trạng của Lý Tứ Hải hiện nay cùng lắm chỉ có thể gọi là bán về hưu thôi, không thấy là Lý Tứ Hải vẫn đang chiếm giữ căn cứ địa rộng lớn dưới hầm của toà tứ hợp viện này hay sao, cấp trên chưa từng nhắc tới chuyện thu hồi lại.
Số người biết tới sự tồn tại của căn cứ địa này không quá mười đầu ngón tay. Hướng Đông Nam và Lý Tam Giang cũng chỉ biết là tứ hợp viện có mật thất thôi, họ không hề biết là còn có cả căn cứ địa.
Sở dĩ Lý Tứ Hải không tiến gần thêm một bước là bởi nguyên nhân trong đó quá phức tạp, nó có liên quan tới Lý Tam Giang – anh trai của ông và cả Tống Trường Sinh – em vợ ông nữa.
Về tiền bạc, những cái khác không nói làm gì, Tống Trường Sinh làm thế nào để trở thành nhà tư bản đứng đầu Đông Nam Á thì Hình Minh Viễn biết rất rõ. Nếu không có Lý Tứ Hải thì nói không chừng Tống Trường Sinh lúc này còn đang ở trên thuyền bắt cá cơ.
Nếu không có sự trợ giúp hết mình của Lý Tứ Hải thì sẽ không có Tống Trường Sinh ngày hôm nay. Lý Tứ Hải mà mở mồm thì có khi Tống Trường Sinh còn tặng ông một nửa gia sản ấy chứ.
Chỉ bàn hai điểm này thôi. Hình Minh Viễn tuyệt đối bảo đảm rằng Lý Tứ Hải không có bất kỳ vết nhơ nào.
Còn như về lòng trung thành thì lại chẳng có gì để nghi ngờ. Quả thực là Hình Minh Viễn không nghĩ ra nổi Lý Tứ Hải có cái gì mà không dám để người khác biết, Lý Tứ Hải đang lo sợ điều gì.
Cái không dám để người khác biết…
Trong đầu Hình Minh Viễn bỗng loé lên một tia sáng, trong tích tắc ông nghĩ ra một chuyện.
Đúng thật là Lý Tứ Hải có cái không dám để người khác biết.
“Đứa trẻ đó?” Hình Minh Viễn thất thanh hỏi.
Mặt Lý Tứ Hải tối sầm lại. Ông chẳng ngờ là Hình Minh Viễn lại đoán ra được.
“Anh trở nên thông minh như vậy từ khi nào thế?”
Câu chế giễu của Lý Tứ Hải được Hình Minh Viễn tự động bỏ qua, vừa nhìn sắc mặt của Lý Tứ Hải thì ông đã biết ngay là mình đoán trúng phóc được nguyên nhân chủ chốt rồi.
“Đỗ Tu Hải có liên quan tới đứa trẻ đó?” Hình Minh Viễn thất thanh hỏi.
Ông nghĩ mãi mà không hiểu, kế hoạch chu toàn cẩn mật như vậy, đến ngay cả ông mà Lý Tứ Hải cũng không tiết lộ nửa lời thì sao mà Đỗ Tu Hải lại biết được.
Lý Tứ Hải do dự hồi lâu, khuôn mặt đầy vẻ mâu thuẫn.
“Anh nhanh nói đi chứ!” Hình Minh Viễn thúc giục. Bất luận là Lý Tứ Hải hay Hình Minh Viễn thì ngày thường trong mắt người khác họ luôn có dáng vẻ trầm ổn như núi Thái Sơn, cũng chỉ khi hai người họ ở riêng với nhau thì mới cởi bỏ lớp nguỵ trang, sống thật với bản chất của mình, muốn nói gì thì nói.
Lý Tứ Hải lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu.
“Hê, đồ khốn kiếp, lưỡi anh bị đông cứng rồi à? Lắc đầu xong lại gật đầu, định làm kịch câm à?” Hình Minh Viễn thiếu kiên nhẫn mắng.
“Quả thực là có chút liên quan nhưng Đỗ Tu Hải và đứa trẻ đó chưa từng chạm mặt nhau!” Mãi một hồi lâu sau, Lý Tứ Hải mới nói.
“Lẽ nào Đỗ Tu Hải đã phát hiện ra cái gì rồi sao?” Hình Minh Viễn vội hỏi.
Thân phận thực sự của Tống Triều Dương quá quan trọng, đến ngay cả Hình Minh Viễn cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.
“Cũng chẳng phải?” Lý Tứ Hải lắc lắc đầu nói.’
“Phù!” Hình Minh Viễn thở dài một tiếng: “Thế anh sợ cái quái gì vậy?”