"Haiz!” Hình Minh Viễn thở dài.
Tuy ông nắm quyền quản lý ban ngành an ninh chưa lâu nhưng dù gì cũng đã từng trải qua vô số vụ án, tại sao lại xảy ra tình huống như Đỗ Tu Hải lúc này cơ chứ. Ông ít nhiều cũng đã đoán ra được đôi chút. Còn Lý Tứ Hải lúc này chẳng qua chỉ là chui vào ngõ cụt mà thôi.
“Anh biết cái gì là xử lý chuyên án không?” Hình Minh Viễn lại hỏi.
“Nói thừa, vụ án mà ông đây từng xử lý còn nhiều hơn cả cậu từng nghe đấy!” Thấy Hình Minh Viên chất vấn mình, Lý Tứ Hải xù lông.
“Xuất hiện tình huống như này chẳng qua cũng chỉ là mấy điểm dưới đây thôi, thứ nhất…” Hình Minh Viễn giơ một ngón tay lên.
Lý Tứ Hải khoanh tay khinh khỉnh nhìn Hình Minh Viển thể hiện trước mặt mình.
“Thứ nhất, sở dĩ tôi và anh không có quyền hạn được biết sự tình chắc chắn là vì kế hoạch được thực hiện từ văn phòng tối cao. Tôi không tin là trước đây anh chưa từng gặp tình huống như thế này. Có thể là vụ án liên đới quá rộng, ảnh hưởng quá lớn nên văn phòng tối cao mới ra mặt để điều phối các đơn vị thành lập nên chuyên án ngành phục vụ công cộng, liên quan tới lãnh đạo tối cao nên mức độ bảo mật rất lớn. Tôi với anh không có quyền hạn được biết mới là chuyện bình thường. Người ta còn gọi cả điện thoại cho tôi để đòi người đây này, hành động lần này do văn phòng tối cao phụ trách, đây là cái rõ rành rành....”
Trong lòng Lý Tứ Hải cảm thấy bức xúc, tuy ông biết là Hình Minh Viễn nói rất có lý nhưng vẫn không kiềm chế được mà phản bác lại: “Nhỡ đâu mục tiêu hành động lần này có liên quan tới anh hoặc tôi thì sao?”
“Nếu thật sự là vậy thì sao có thể để anh tìm được Đỗ Tu Hải chứ?” Hình Minh Viễn lại hỏi.
Lý Tứ Hải nghe xong liền ngẩn ra, đúng là vậy thật. Nếu hành động lần này thực sự có dây dưa tới cả ông và Hình Minh Viễn thì sao có thể để Đỗ Tu Hải là một trong những mắt xích hành động của lần này rơi vào tay ông được.
“Vậy tại sao lại dùng Đỗ Tu Hải?” Lý Tứ Hải lại hỏi: “Luận về lai lịch, năng lực thì Quan Thành Quân, Tư Hình và những người khác trong bộ đều hơn hẳn Đỗ Tu Hải!”
Đây cũng là điểm mà Lý Tứ Hải cảm thấy nghi hoặc nhất.
“Đây chính là điểm thứ hai mà tôi muốn nói tiếp!” Hình Minh Viễn nói: “Khả năng lớn là có vài nhân vật trong hành động lần này có liên hệ với Đỗ Tu Hải, ví như là Tiểu Điền!”
Hình Minh Viễn chỉ vào bức ảnh của Tiểu Điền trong tài liệu: “Tôi bảo cấp dưới điều tra rồi, tuy tài liệu hiện nay không cách nào điều tra rõ được nhưng trong một vài tài liệu khác thì vẫn có thể điều tra ra được chút dấu vết của người này. Tiểu Điền ngoài mặt là chuyên viên thương vụ của cơ quan Liên Hợp Quốc tại Kinh Thành, nhưng thân phận ngầm của cậu ta dĩ nhiên là không cần nói cũng rõ. Hơn nữa cậu ta vẫn luôn liên hệ với Đỗ Tu Hải nên chắc là có hợp tác ở vài phương diện nào đó!”
Lý Tứ Hải gật gật đầu, ông cũng có chút ấn tượng về Tiểu Điền. Trong các tài liệu báo cáo trước đây có liên quan của Đỗ Tu Hải cũng có nhắc tới người này. Nhưng cái mà Lý Tứ Hải nghĩ không thông đó là cấp bậc của Tiểu Điền cũng chẳng cao, Tiểu Điền đóng vai trò gì trong hành động do văn phòng tối cao chủ trì?
“Cốc cốc cốc...” Bên ngoài có người gõ cửa, Lý Tứ Hải hét lên: “Vào đi!”
Triệu Khắc Hùng đứng trước, Quan Thành Quân đứng sau.
“Điều tra ra được cái gì chưa?” Lý Tứ Hải hỏi.
Triệu Khắc Hùng gật gật đầu nói: “Mấy hôm trước quả thực là Đỗ Tu Hải đã lộ diện chỉ huy hai lần hành động. Nhân vật mục tiêu của hai lần hành động này đều là gián điệp mà bộ quốc phòng Nhật Bản phái tới trong nước, một người tên Chức Vỹ, người còn lại tên Tiểu Điền. Cả hai đều đã bị bắt nhưng không biết địa điểm giam giữ ở đâu. Hơn nữa thì hồ sơ văn kiện có liên quan đều đã bị niêm phong, cấp bậc rất cao.”
Đều đã bắt cả rồi? Lý Tứ Hải nhíu chặt mày.
Lẽ nào gián điệp Nhật Bản có cái tên Chức Vỹ này là mấu chốt sao?
“Chức Vỹ là ai?” Lý Tứ Hải trực tiếp hỏi.
“Là tuyến dưới của Tiểu Điền, cô ta làm ở một công ty du lịch chuyên phụ trách dẫn khách đi các tuyến Nhật – Hàn!” Triệu Khắc Hùng trả lời.
Tuyến dưới của Tiểu Điền?
Dựa vào sự hiểu biết của Lý Tứ Hải về Tiểu Điền thì người này có lẽ không đóng vai trò gì quan trọng trong hệ thống gián điệp mà Nhật Bản phái đến trong nước, mà Chức Vỹ còn là tuyến dưới của Tiểu Điền nên trọng lượng lại càng nhẹ.
Hơn nữa thì Lý Tứ Hải còn có thể phán đoán rõ rằng Tiều Điền chẳng mấy quan trọng. Nếu cậu ta thực sự là đầu mối quan trọng thì chắc chắn sẽ không có thân phận bắt mắt vậy đâu. Những người có lai lịch ở đại sứ quán các nước, cơ quan của Liên Hợp Quốc là những đối tượng được theo dõi trọng điểm trong ban ngành tình báo, vì vậy mà không gian hoạt động quá hẹp.
Thêm vào đó là mục tiêu có thể khiến văn phòng tối cao chủ trì hành động thì kiểu gì cũng chẳng tới lượt Đỗ Tu Hải đi bắt giữ.
Nghĩ vậy, Lý Tứ Hải liền có thể suy đoán ra rằng trọng lượng của Tiểu Điền trong hành động này không quá quan trọng.
Lý Tứ Hải cầm một quyển tạp chí trên mặt bàn lên, giở ra với vẻ mặt đầy nghi vấn.
Quyển tạp chí mà khi đó Mục Hán giao cho Tiểu Điền y hệt với quyển này. Mục Hán nhớ rất rõ là tạp chí rất mới, trên đó không hề có bất kỳ vết tích viết chữ hay sửa đổi gì cả.
Đỗ Tu Hải dùng cách gì để giấu ám mã vào trong đó? Rốt cuộc là anh ta đã truyền đạt tin tình báo gì cho Tiểu Điền? Tại sao sau khi truyền tin tình báo xong thì lại bắt Tiểu Điền lại?
Lý Tứ Hải cầm quyển tạp chí lên mà trong lòng nảy sinh ra vô số nghi vấn.
“Tiểu Điền có liên quan tới Đỗ Tu Hải đã bị bắt rồi, theo lý mà nói thì nhiệm vụ của Đỗ Tu Hải trong hành động lần này đã kết thúc. Nhưng vì sao văn phòng tối cao vẫn muốn Đỗ Tu Hải quay về?”
Lý Tứ Hải nhìn Hình Minh Viễn hỏi, ông không hề nghi kỵ việc bên cạnh vẫn còn Quan Thành Quân và Triệu Khắc Hùng. Hai người này đều là tâm phúc thân tín nhất của Hình Minh Viễn và Lý Tứ Hải.
“Vụ án mà Đỗ Tu Hải phạm vào lần này trước mắt vẫn vô cùng nghiêm trọng!” Hình Minh Viễn cúi đầu nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu xác thực được việc cậu ta và Mục Hán có liên quan tới hành vi buôn lậu thuốc phiện và vũ khí thì tội danh này của cậu ta còn nghiêm trọng hơn cả việc theo địch phản quốc. Theo lý mà nói thì cấp trên biết được những chuyện này tạm thời sẽ không hỏi quá nhiều, trừ phi đợi đến toàn bộ vụ án có liên quan tới Đỗ Tu Hải đều được điều tra rõ….”
“Đúng vậy, vậy nên tôi mới nghĩ không thông, Đỗ Tu Hải lại quan trọng như vậy với lãnh đạo bên trên hay sao?” Lý Tứ Hải lại hỏi.
“Lãnh đạo, cũng chẳng phải là không có khả năng này.” Quan Thành Quân nói: “Kỳ thực hành động mà Đỗ Tu Hải phụ trách vẫn chưa kết thúc, Đỗ Tu Hải lại có vai trò rất quan trọng trong hành động này nên cấp trên không thể không đòi người từ tay chúng ta được!”
“Cũng chỉ còn khả năng này thôi!” Lý Tứ Hải không tìm được lý do hợp lý hơn nữa, chỉ đành nghĩ vậy.
Manh mối mà họ biết được quá ít, ông không tài nào suy luận được.
“Ngoài Đỗ Tu Hải ra thì có những ai tham gia hành động lần này nữa?” Lý Tứ Hải vô thức hỏi.
“Về cơ bản thì đều là nhân viên đặc nhiệm trực thuộc vụ Tây Á mà Đỗ Tu Hải quản lý, nhưng còn có một người tham gia hành động lần này là cấp dưới của Quan Thành Quân!” Triệu Khắc Hùng lại nói.
Lý Tứ Hải vội ngẩng đầu lên nhìn Quan Thành Quân. Ông chẳng ngờ rằng hành động lần này lại còn có liên quan tới cả Quan Thành Quân?