"Dạo này Đỗ Tu Hải rất thân với lão Hướng, lão nhị muốn làm gì đây? Chẳng lẽ vì nguyên nhân này mà bất mãn với Đỗ Tu Hải, muốn đả kích anh ta?” Giọng Lý Tam Giang không lớn, nghe như đang tự nói một mình.
Bạch Ngọc Hổ im lặng nghe, không hề xen vào. Ông ta tuy người không cao, thân hình trông rất chắc khỏe, nhưng đứng trên mặt đất, cảm giác như là một chiếc chuông lớn vững chắc.
Nhưng bất kể là Đỗ Tu Hải hay là Bạch Ngọc Hổ, đều chưa biết thân phận thật sự của Mục Hán, cũng không biết Mục Hán buôn lậu vật cấm, hơn nữa là chuyện Đỗ Tu Hải có phần tham dự.
Lý Tam Giang lại cầm hồ sơ trên bàn lên, tìm kiếm những từ ngữ khác thường trong đó.
Trên hai trang giấy này đều là nội dung cuộc gọi của Lý Tứ Hải với người khác thông qua điện thoại vệ tinh trong khoảng thời gian gần đây. Có một số chuyện liên quan đến Tống Triều Dương và Lý Hương Quân, có một vài nội dung về việc Lý Tứ Hải sắp xếp cho Lý Hương Quân ra nước ngoài, cũng có một chút manh mối về việc Quan Thành Quân điều tra Mục Hán.
Nhưng Lý Tam Giang có thể nhìn ra, Lý Tứ Hải rất coi trọng việc Quan Thành Quân vừa mới báo cáo cho ông ta.
Ít ra Lý Tam Giang cho rằng, Lý Tứ Hải rất có hứng thú với tình hình mà Quan Thành Quân đề cập, nếu không sẽ không để Quan Thành Quân đích thân đến báo cáo cho ông ta.
Không ai hiểu rõ con bằng cha, không ai hiểu rõ em trai bằng anh. Nếu nói trên thế giới này người hiểu Lý Tứ Hải nhất, Lý Tam Giang tuyệt đối phải tính là một người trong số đó. Từ nhỏ đến lớn, em trai Lý Tứ Hải giống như một chuẩn mực luôn đứng trước mặt ông ta, bất kể ông ta theo đuổi như thế nào, cũng chỉ luôn nhìn thấy bóng lưng của em trai mình.
Tự hỏi, Lý Tam Giang tuy không phục, nhưng đối với cách cai quản của Lý Tứ Hải, ông ta tự cho là vẫn kém hơn.
Lý Tứ Hải dám buông quyền, cũng dám dành toàn bộ không gian cho cấp dưới, chuyện thông thường ông ta chỉ nắm chắc phương hướng, hiếm khi đi hỏi cặn kẽ, cuối cùng miễn là kết quả không lệch quá xa so với kế hoạch, ông ta sẽ không can thiệp, nên Lý Tam Giang rất nghi ngờ về việc Lý Tứ Hải đích thân hỏi han chuyện của Tiểu Điền.
“Cậu tiếp tục nghe lén, nếu có nội dung tương tự, ngay lập tức gửi qua cho tôi!” Lý Tam Giang dặn dò.
“Vâng!” Bạch Ngọc Hổ trả lời, rời khỏi phòng làm việc của Lý Tam Giang.
Đợi sau khi Bạch Ngọc Hổ ra ngoài, Lý Tam Giang về lại bàn làm việc, cầm điện thoại nội bộ lên, gọi đến sở thông tin.
Người nghe điện thoại là Sở trưởng sở thông tin Nghiêm Hoa Sinh, cũng chính là cấp trên của Hứa Tất Thành. Mà sở thông tin thuộc về Cục Bảy đều do Lý Tam Giang trực tiếp quản lý.
“Kết nối kho lưu trữ thông tin nội bộ cho tôi, tôi muốn điều tra chút việc!” Lý Tam Giang nói trong điện thoại.
Nghiêm Hoa Sinh lập tức bắt đầu kết nối kho dữ liệu cho Lý Tam Giang.
Tất cả hồ sơ tài liệu trong nội bộ ban an ninh đều để lại bản sao lưu trữ trong các máy tính lớn của kho dữ liệu. Nhưng máy tính lớn là hệ thống độc lập, không có kết nối với bất kì máy tính nào ở bên ngoài. Khi những người thuộc cấp bậc như Lý Tam Giang muốn chọn đọc tài liệu cũng nhất định phải thông qua sở thông tin sử dụng cách kết nối đặc biệt để tiếp nối. Mà chỉ có người có cấp bậc như vậy mới có quyền hạn chọn đọc thông tin bên trong.
Lý Tam Giang muốn xem thử thân phận của Tiểu Điền này rốt cuộc có gì kỳ lạ.
Đợi đến khi ông lấy được hồ sơ của Tiểu Điền ra lại phát hiện, với cấp bậc của ông mà lại không có quyền xem tài liệu. Nhưng khi ông nhìn thấy nhóm ký hiệu đặc biệt trên trang hồ sơ, bỗng nhiên nheo mắt lại.
Nhóm ký hiệu này được tạo thành từ các con số và chữ cái, dường như không có sự khác biệt giữa các ký hiệu phức tạp kia, nhưng Lý Tam Giang tuyệt đối sẽ không quên đi ý nghĩa của bộ mã này.
Tất cả thông tin và tình báo liên quan đến Kim Bằng, khi nhập tài liệu vào máy tính đều được đánh dấu bằng nhóm mã này.
Nhưng tại sao với quyền hạn của mình lại không thể chọn đọc được. Trong lòng Lý Tam Giang bỗng chốc ngạc nhiên không thôi.
Chả trách lão nhị có hứng thú với Tiểu Điền như vậy, thì ra Tiểu Điền này có liên quan đến Kim Bằng.
Nhưng vấn đề là, cấp bậc quyền hạn của Tiểu Điền là do ai nâng cao lên?
Mình còn không xem được, vậy trong ban an ninh ngoại trừ Hình Minh Viễn ra, những Bộ trưởng khác, bao gồm Hướng Đông Nam và Lý Tứ Hải cũng không xem được.
Sau khi Lý Tứ Hải nghỉ hưu, có thể lãnh đạo cấp trên có ý định muốn ông ta bảo vệ Hình Minh Viễn, nên quyền hạn của Lý Tứ Hải chỉ hạ thấp nửa bậc, chứ không thu hồi toàn bộ.
Vậy Đỗ Tu Hải sắp xếp cho Mục Hán tiếp xúc với Tiểu Điền này, rốt cuộc đang chấp hành mệnh lệnh của ai đây?
Phải Hình Minh Viễn không? Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Lý Tam Giang. Nhưng ngay lập tức, ông lại phủ định nghi ngờ này ngay.
Cho đến bây giờ, Hình Minh Viễn và em trai ruột này của mình vẫn đang trong giai đoạn thân đến hận không thể mặc cùng một cái quần. Nếu nhiệm vụ mà Đỗ Tu Hải chấp hành là do Hình Minh Viễn sắp đặt, vậy Lý Tứ Hải không có lý nào không biết chuyện này.
Ngược lại, cấp bậc nhiệm vụ của Đỗ Tu Hải cao như vậy, nếu thật sự là do Hình Minh Viễn ra lệnh, nhiệm vụ còn chưa chấp hành xong, miễn không phải là kẻ phản bội thì Hình Minh Viễn sẽ không bắt anh ta.
Nhưng thông qua nội dung cuộc gọi của Quan Thành Quân và Lý Tứ Hải, Đỗ Tu Hải chắc là đã bị khống chế lại rồi.
“Đừng để người đến quấy rầy tôi!” Lý Tam Giang cầm điện thoại nội bộ lên, nói với thư ký ở bên ngoài.
Ngày thứ hai sau khi ông được phục chức thì đã sa thải thư ký do bộ phận nhân sự sắp xếp cho ông. Bạch Ngọc Hổ phục vụ ông vài ngày, nhưng ông không dám giao cho người khác về việc nghe lén điện thoại Lý Tứ Hải, thậm chí là Hứa Tất Thành cũng không được, nên tốt nhất là để Bạch Ngọc Hổ đích thân phụ trách, từ trong thân tín của mình lại tuyển một người trợ lý.
Cúp điện thoại, Lý Tam Giang cầm bút lên, vẽ lên một tờ giấy trắng.
Khi Lý Tam Giang suy nghĩ, ông thích dùng phương pháp nguyên thủy này hơn. Khi đối mặt với máy tính, ông luôn có cảm giác như bị nhìn lén vậy.
Trong đầu Lý Tam Giang từ từ hồi tưởng lại. Sau khi ông mới phục chức thì sắp xếp Bạch Ngọc Hổ và Hứa Tất Thành tiến hành việc nghe lén điện thoại của Lý Tứ Hải, mà tất cả nội dung cuộc gọi, chỉ có ông ta và Bạch Ngọc Hổ biết.
Mỗi lần Bạch Ngọc Hổ mang nội dung âm thanh đến đây, sau khi Lý Tam Giang nghe xong đều bảo Bạch Ngọc Hổ tự đánh ra. Ông lại phân tích nhiều lần, đợi đến khi xác định mình đã hiểu rõ nội dung bên trong, ông sẽ tiêu hủy toàn bộ tài liệu âm thanh và giấy.
Đối với lòng trung thành của Bạch Ngọc Hổ, Lý Tam Giang vẫn có lòng tin.
Khoảng thời gian này, cơ hội Lý Tứ Hải dùng điện thoại vệ tinh không nhiều, phần lớn đều là cuộc gọi giữa ông và Tư Hình. Nên nội dung quan trọng không nhiều, trên cơ bản Lý Tam Giang hoàn toàn có thể hồi ức lại.
Mà chuyện Lý Tứ Hải và Tư Hình nói nhiều nhất, chính là chuyện của Tống Triều Dương và Lý Hương Quân.
Khi Lý Tam Giang biết Tống Triều Dương và Lý Hương Quân ở bên nhau, ông ta thiếu chút nữa phì cười trước mặt Bạch Ngọc Hổ.
Thật là chuyện vui mà!
Lúc đó Lý Tam Giang thậm chí có ý nghĩ đến tứ hợp viện nhìn tận mắt sắc mặt của Lý Tứ Hải. Ông ta rất hy vọng được nhìn thấy bộ dạng mất mặt của em trai mình.
Lý Tam Giang đương nhiên biết quan hệ họ hàng giữa Tống Triều Dương và Lý Tứ Hải, cũng biết Tống Triều Dương là cháu đích tôn của Tống Trường Sinh. Nếu không, lúc Hứa Tất Thành báo cáo với ông đã từng ngầm nhắc nhở ông, Lý Tương Tư có ấn tượng tốt với Tống Triều Dương, thì ông đã chẳng tỏ thái độ buông xuôi không can thiệp vào.