Khi cử Vương Thanh đi làm tay trong, Quan Thành Quân đã bảo chuyên gia tâm lý đến phân tích tính cách và đặc điểm của Mục Hán. Chuyên gia tâm lí cho rằng, Mục Hán tính cách kiên cường, lòng dạ nham hiểm, mà còn thận trọng cẩn thận, gian trá đa nghi.
Khi ấy còn có người nói đùa rằng đây chẳng phải là đặc điểm của người kiệt xuất sao, hèn chi người ta có thể thành công, làm ăn phát đạt đến thế này.
Quan Thành Quân khi đó có chút phản đối. Mục Hán thực sự có những đặc điểm như lòng dạ nham hiểm, tâm tư thận trọng, gian xảo đa nghi, thậm chí còn lòng dạ độc ác và thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng nếu nói tính cách Mục Hán cứng rắn thì Quan Thành Quân sẽ không tin đâu.
Vì Mục Hán quá thích dựa dẫm và cung phụng, Mục Hán càng giống một doanh nhân hơn, nếu để ông ta làm chính trị gia, khả năng thành công có thể không thấp, nhưng nếu xếp vào loại người kiệt xuất thì quá miễn cưỡng rồi.
Khi đó vì sợ bứt dây động rừng, thân phận của Mục Hán vẫn chưa được tìm hiểu sâu. Hơn nữa vì thời gian quá lâu, Lý Tứ Hải cũng quên luôn Mục Hán là tai mắt của Đỗ Tu Hải. Quan Thành Quân vốn cũng không ngờ đến, thật ra Mục Hán sớm đã có liên hệ với nhân viên nội bộ của ban an ninh.
Nếu lúc ấy Lý Tứ Hải dùng quyền hạn của mình điều tra số liệu thông tin nội bộ, thì sẽ nghi ngờ đến thân phận thật sự của Mục Hán.
“Được, tôi nói!” Mục Hán nghiêng đầu, nhả điếu thuốc trong miệng ra.
…
Nửa tiếng sau, Mục Hán thỉnh thoảng hút một hơi thuốc, sau đó lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghĩ xem nội dung mình vừa mới nói có gì thiếu sót không, sau đó bổ sung vài câu.
Còn Quan Thành Quân thì đã rời khỏi màn hình lớn, trên tay đang cầm bản ghi chép lời khai của Mục Hán, nhíu mày lại, rồi lại đọc từ đầu một lần nữa.
Mục Hán nhắc đến Đỗ Tu Hải bảo ông ta ngụy trang thành đặc công của CIA, gửi một bản tình báo cho chuyên viên thương vụ cao cấp của Liên Hợp Quốc đóng trụ sở tại Kinh Thành.
Trong các cơ quan Liên Hợp Quốc đóng trụ sở tại quốc gia khác, có nhiều gián điệp và đặc công của các quốc gia khác ẩn nấp bên trong, trước đó cũng không phải chưa từng bắt qua, không lẽ Tiểu Điền này chính là một trong số đó.
Tiểu Điền là người Nhật bản, thông thường mà nói thì chắc là có liên quan đến bộ quốc phòng Nhật Bản, nếu thật sự là như vậy thì điều này không thuộc về phạm vi quản lý của Đỗ Tu Hải. Theo quy định, anh ta nên phản hồi lại tình báo ngay lập tức, chứ không phải tự ý hành động.
Trong nội bộ ban ngành an ninh, các cục các ban các sở đều có phạm vi phân chia nghiêm ngặt. Ví dụ như đơn vị phụ trách khu vực Tây Á vô tình phát hiện ra đặc công của một quốc gia Đông Á nào đó đang hoạt động, nhất định phải báo cáo ngay lập tức. Vì không ai chắc chắn, gián điệp bỗng nhiên xuất hiện này có phải là mồi nhử do bộ phận liên quan phụ trách ở Đông Á thả ra hay không.
Không lẽ Tiểu Điền này là gián điệp của quốc gia nào đó ở Tây Á? Trong lòng Quan Thành Quân nghi ngờ.
“Điều tra tên Tiểu Điền này!” Quan Thành Quân nói với Doãn Hồng Yến bên cạnh.
Doãn Hồng Yến gật đầu, bắt đầu thao tác máy tính. Đối với loại cơ quan tình báo nước ngoài đóng trụ sở tại Kinh Thành này, đừng nói là một người, cho dù là một con mèo, đều có ghi chép trong hồ sơ dữ liệu nội bộ của ban ngành an ninh.
Nhưng khi nhìn thấy dòng chữ “không có quyền chọn đọc” hiển thị trên màn hình máy tính, Doãn Hồng Yến phát hiện ra chuyện này không đơn giản.
Cô đang sử dụng chìa khóa quyền hạn bí mật của Quan Thành Quân. Tuy trên danh nghĩa Quan Thành Quân chỉ là Sở trưởng của sở đặc nhiệm, nhưng quyền hạn của ông ta với các Cục trưởng của các cục khác là bằng nhau, chỉ thấp hơn thứ trưởng một bậc, theo lý mà nói, với thân phận đẳng cấp như của Tiểu Điền, ông hoàn toàn có tư cách chọn đọc tài liệu.
Mà nguyên nhân xảy ra tình huống như bây giờ thì chỉ có một khả năng duy nhất, nhân viên nội bộ có cấp bậc quyền hạn tương đối cao đã nâng cao cấp bậc của Tiểu Điền.
Sẽ là ai chứ?
Quyền hạn cao hơn mình, cũng chỉ có những người trong nội bộ ban an ninh thôi. Quan Thành Quân nhíu chặt mày lại.
Ông nhìn lướt qua màn hình máy tính, rời khỏi phòng chỉ huy, đi đến phòng làm việc của mình.
Trong phòng làm việc có điện thoại bảo mật, độ bảo mật an toàn cao hơn nhiều so với điện thoại vệ tinh.
Quan Thành Quân cầm ống điện thoại lên, cân nhắc gần một phút. Ông đang do dự, rốt cuộc gọi cho ai?
Theo thường lệ, lãnh đạo cao nhất của ban an ninh bây giờ là Bộ trưởng Hình, mà do thân phận đặc biệt của Quan Thành Quân nên có quyền trực tiếp báo cáo cho Bộ trưởng Hình. Nhưng liên quan đến Đỗ Tu Hải, Quan Thành Quân lại cảm thấy tốt nhất vẫn nên nói trước với Lý Tứ Hải.
Trong vụ án giữa Đỗ Tu Hải và Mục Hán, thật ra là Lý Tứ Hải đang chủ đạo. Vì thông tin được gửi về từ tập đoàn Tống Thị Nam Dương, Lý Tứ Hải đều nhận được đầu tiên.
Do dự nhiều lần, Quan Thành Quân vẫn gọi cho điện thoại vệ tinh của Lý Tứ Hải.
Lý Tứ Hải thường sống ở tầng hầm của tứ hợp viện tất nhiên sẽ có thiết bị liên hệ bảo mật cao cấp hơn, nhưng nếu không có chuyện gì đặc biệt, Lý Tứ Hải thường sẽ không xuống dưới, vì vậy rất không tiện. Hơn nữa Quan Thành Quân cho rằng, thiết bị thông tin của cấp bậc Bộ trưởng, tính năng an toàn đã là cao nhất rồi, hầu như không có khả năng xuất hiện tình trạng tiết lộ bí mật hoặc bị gắn thiết bị nghe lén.
“Lãnh đạo, Mục Hán đã khai hết rồi!” Quan Thành Quân đi thẳng vào vấn đề.
“Anh tự xử lý đi, xong rồi viết cho tôi một bản báo cáo chi tiết là được!” Lý Tứ Hải nói.
“Từ chỗ Mục Hán còn phát hiện ra một số vấn đề!” Quan Thành Quân lại nói.
“Về phương diện nào?” Lý Tứ Hải lại nói.
“Vào một tuần trước, Đỗ Tu Hải bảo Mục Hán bắt đầu sử dụng biệt hiệu của anh ta trong CIA, sau khi liên lạc với chuyên viên thương vụ cao cấp của Liên Hợp Quốc đóng trụ sở tại Kinh Thành, gửi một bản tình báo đi, nhưng Mục Hán không biết nội dung cụ thể trong tình báo. Vị đại sứ Liên Hợp Quốc tại Kinh Thành này tên là Tiểu Điền, người gốc Nhật. Nhưng vừa nãy khi tôi tra cứu thông tin dữ liệu nội bộ, phát hiện quyền hạn của tôi không đủ, chắc là có lãnh đạo cùng cấp bậc với ngài đã sửa cấp bậc tài liệu của Tiểu Điền...”
“...” Lý Tứ Hải trầm tư vài giây, cuối cùng nói vói Quan Thành Quân: “Anh mau đi thẩm vấn, sau đó đến chỗ tôi một chuyến!”
“Vâng!” Quan Thành Quân trả lời, cúp điện thoại, trở về bộ chỉ huy.
Trong tòa nhà nhỏ của viện điều dưỡng quân khu, Bạch Ngọc Hổ đợi đến khi tín hiệu cả hai bên đều yên lặng, tháo tai nghe ra, sao chép dữ liệu âm thanh của cuộc gọi vào trong thiết bị lưu trữ đặc biệt, đóng cửa lại, ra khỏi tòa nhà, lái xe rời khỏi viện điều dưỡng.
Một tiếng sau, Bạch Ngọc Hổ đã xuất hiện ở phòng làm việc của Lý Tam Giang.
Lý Tam Giang nhìn xấp giấy tài liệu được sắp xếp ngay ngắn trên bàn, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Ngọc Hổ hỏi: “Bây giờ Quan Thành Quân rốt cuộc nghe theo mệnh lệnh của ai?”
Bạch Ngọc Hổ trầm ngâm một lúc, “Có nhiều lần, bắt gặp được dấu tích cuộc gọi giữa Quan Thành Quân và người kia!”
“Ha ha ha...” Lý Tam Giang lạnh giọng cười, “Em trai à em trai, ngoài miệng em cứ nói không yêu quyền lực, nhưng tại sao lại giữ trong tay lực lượng mạnh nhất không chịu buông thế?”
Lý Tam Giang cười vài tiếng sau đó quay đầu lại, nhìn Bạch Ngọc Hổ hỏi: “Theo phán đoán của cậu, đâu là điểm chú ý trọng tâm của ông ta gần đây?”
Lý Tam Giang rất thích hỏi kế sách của thuộc hạ, Bạch Ngọc Hổ theo ông ta đã nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ thói quen của ông ta, bèn nói thẳng ra: “Chắc là có liên quan đến vụ Tây Á của Cục Hai!”
“Vụ Tây Á, Đỗ Tu Hải?” Lý Tam Giang lặp lại một lần, một tay ôm vai, một tay chống cằm, trong đầu đang nhanh chóng lọc thông tin.