Nhân viên thẩm vấn nam gật đầu rồi lấy một xấp ảnh từ trong kẹp tài liệu trên bàn ra. Ông đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc tới trước mặt Mục Hán rồi để lên trên mặt bàn của ghế thẩm vấn.
Khi nhìn thấy vũ khí và chất cấm trong khoang tàu hàng thì Mục Hán giật thót tim, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.
Chả trách mà ông sử dụng toàn bộ khả năng của bản thân, cầu cạnh toàn bộ mối quan hệ mà mình có thể điều động được mà vẫn không tìm ra được tung tích của tàu hàng. Hoá ra là nó đã bị ban ngành an ninh khống chế.
Thôi xong rồi! Đầu óc Mục Hán trở nên trống rỗng. Chỉ dựa vào những thứ này ở trên tàu thôi thì ông cũng chẳng còn khả năng sống sót nữa.
Tại sao những thứ này lại bị ban ngành có liên quan trong nước phát hiện ra được chứ? Đầu óc Mục Hán nảy ra suy nghĩ này.
Đúng rồi, nhất định là do tập đoàn Tống Thị. Bọn họ khống chế tàu hàng rồi phát hiện ra những thứ trên thuyền. Họ không thông báo cho chính phủ Nam Dương mà trực tiếp thông báo tới ban ngành có liên quan trong nước.
Mục Hán nghiến chặt răng, sự việc phát triển vượt ngoài tầm kiểm soát của ông.
Mục Hán há há mồm, ông định nói gì đó nhưng phát hiện ra họng và yết hầu mình dường như dính lại vào nhau vậy. Ông cố gắng nuốt nước bọt, há há mồm nhưng lại chẳng biết là bản thân định nói gì nữa.
“Tôi là người Anh, tôi muốn liên hệ với đại sứ quán…” Một lúc lâu sau, Mục Hán giọng khản đặc nói.
“Hê hê hê…” Nhân viên đặc cần phụ trách thẩm vấn bật cười thành tiếng.
“Kể cả là đại sứ Anh Quốc nếu tiến hành hoạt động gây nguy hại tới quốc gia ở trong nước thì cũng chẳng có quyền được miễn trừ nữa là anh?” Nhân viên thẩm vấn không chút khách khí dập tắt hy vọng sống của Mục Hán.
“Tôi là tai mắt cao cấp của vụ Tây Á Cục Hai, tôi muốn gặp lãnh đạo của các anh!” Mục Hán lập tức cao giọng.
“Ồ….” Nhân viên thẩm vấn lộ vẻ ngạc nhiên. Kỳ thực Quan Thành Quân sớm đã nói tin tình báo này với anh ta rồi.
Quan Thành Quân đứng trước màn hình, ông nhìn bộ dạng của Mục Hán lúc này ở phòng thẩm vấn mà nở một nụ cười đắc ý.
Trong tưởng tượng của ông, Mục Hán phải là một người ngậm chặt răng, đánh chết cũng không hé nửa lời thì mới phù hợp với hình tượng của ông ta, ông ta không nên yếu đuối như vậy mới đúng.
Dựa vào trạng thái của Mục Hán lúc này mà muốn biết mọi thứ từ mồm ông ta thì xem ra cũng chẳng khó lắm.
Nhân viên thẩm vấn lấy thẻ ngành ra đặt trước mặt Mục Hán.
“Tôi xin giới thiệu lại lần nữa, tôi cũng thuộc Cục Hai, hiện nay là Sở trưởng sở sự vụ đặc biệt an ninh trong nước. Người phụ trách cuối trong vụ án của anh là tôi, hơn nữa ở đây thì tôi có cấp bậc cao nhất, không biết anh có hài lòng không?” Nhân viên thẩm vấn nhìn thẳng vào mắt Mục Hán nói.
Chức vụ danh xưng và cả cấp bậc tất nhiên là giả rồi, Quan Thành Quân sớm đã dự liệu trước bước này của Mục Hán.
“Tôi muốn gặp Vụ trưởng Đỗ Tu Hải của vụ Tây Á…” Mục Hán không tuyệt vọng mà nói.
“Mục tổng, anh đã tới nước này rồi mà còn nghĩ rằng chúng tôi không tra ra được tuyến trên của anh sao?” Nhân viên thẩm vấn dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn Mục Hán rồi chỉ vào bức ảnh trước mắt Mục Hán nói: “Mục tổng à, anh nhìn cho kỹ đi. Tuy câu này cũ lắm rồi nhưng tôi vẫn không thể không nói với anh: Bây giờ khai ra thì nói không chừng vẫn còn con đường sống, không khai thì chết chắc. Anh cứ suy nghĩ cho kỹ đi!”
Nhân viên thẩm vấn nói xong liền nở một nụ cười kỳ lạ với Mục Hán rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.
Ý gì đây? Mục Hán hoảng hốt.
Lời của nhân viên thẩm vấn rất mập mờ nhưng Mục Hán có thể suy luận ra được ý tứ trong đó!
Lẽ nào mối quan hệ giữa ông và Đỗ Tu Hải đã bị lộ rồi? Đỗ Tu Hải cũng đã bị kéo vào và cũng bị bắt rồi sao? Mục Hán hít một hơi thật sâu rồi cầm những tấm ảnh ở trên bàn của ghế thẩm vấn lên nhìn.
Mấy tấm đầu đều là ảnh về hàng hoá trên tàu, bất kể là vật tư phổ thông như lương thực, đồ điện hay là vật tư bị cấm như quân hoả, thuốc phiện thì đều được chụp rất rõ nét trong từng tấm ảnh.
Trong lòng Mục Hán hận thấu xương, nếu không có sự xuất hiện của Tống Triều Dương thì làm sao mà xảy ra nhiều chuyện như vậy được?
Ông vốn định làm thêm hai ba năm nữa thì sẽ rũ bỏ hoàn toàn, cải tà quy chính rồi tìm một quốc gia có chính trị yên ổn để dưỡng lão. Thế nhưng bây giờ ông có thể sống sót hay không còn chẳng rõ.
Mục Hán sầu não lật từng tấm ảnh, ông đang nghĩ xem liệu có phải ý của nhân viên thẩm vấn là Đỗ Tu Hải cũng vì ông mà bị bắt hay không.
Xem tới tấm thứ năm thì Mục Hán giật thót mình. Trong bức hình quả thực là hình ảnh Đỗ Tu Hải đang ngồi ở ghế thẩm vấn, nhìn ngày tháng ở góc bên trái phía trên thì vừa hay là sáng hôm nay.
Thôi xong rồi! Đầu óc Mục Hán đã chẳng thể khống chế nổi những suy nghĩ đang nảy sinh.
Hy vọng lớn nhất của ông chính là muốn để Đỗ Tu Hải cứu ông ra ngoài. Chỉ cần Đỗ Tu Hải không sao thì ông vẫn còn một cơ hội sống. Nhưng lúc này đến ngay cả Đỗ Tu Hải cũng vào trong rồi thì Mục Hán đã chẳng còn bất kỳ sự trợ giúp nào trong nước nữa.
Tìm những quan viên mà ông kết giao sao?
Nghĩ tới đây thì đến ngay cả Mục Hán cũng cảm thấy suy nghĩ của mình thật nực cười. Đám người này đều như nhau cả thôi, khi anh thắng thế thì còn có thể sẽ giúp đỡ anh, tiện tay giúp anh một lần, nhưng nếu anh thất thế rồi thì đám người này sẽ coi anh như phân chó, sợ phải dây vào anh.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên tay nhưng đồng tử của Mục Hán lại chẳng có bất kỳ chuyển động nào. Đầu óc Mục Hán lúc này đang quay cuồng với những suy nghĩ, ông đang nghĩ mình nên nói như thế nào thì mới có thể giảm sự hiềm nghi của bản thân xuống mức thấp nhất.
Những vật tư bình thường trong nước quả thực là tự ông đích thân liên hệ đăng ký hải quan. Kể cả ban ngành an ninh quốc gia có điều tra ra được là những vật tư này đi tới những quốc gia bị cấm xuất khẩu nhưng bản thân ông hoàn toàn có thể đẩy nó cho Đỗ Tu Hải. Bởi những vật tư xuất khẩu này quả thực là Đỗ Tu Hải dùng quyền lực và sức ảnh hưởng của mình để bật đèn xanh cho ông xuất khẩu.
Còn vũ khí và chất cấm thì ông hoàn toàn có thể nói là mình không biết gì vì khi ông liên hệ với bên mua và bên bán thì đều dùng cách thức đặc biệt, đến ngay cả Vương Hưng Nghiệp cũng không biết. Mục Hán tin chắc rằng chỉ cần ông không hé răng thì ban ngành an ninh có lẽ sẽ không tra ra được.
Kể cả họ có biết được cách thức liên lạc giữa ông và đối phương mà phương thức xác nhận không chính xác thì đối phương tuyệt đối cũng sẽ không trả lời.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mục Hán cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Bây giờ sơ hở duy nhất có lẽ chính là Vương Hưng Nghiệp. Hàng ngày Vương Hưng Nghiệp đều sẽ gọi cho ông vào một khoảng thời gian cố định. Nếu không gọi được điện thoại cho ông hoặc khi nghe điện thoại ám mã không đúng thì Vương Hưng Nghiệp chắc chắn sẽ cảnh giác. Chỉ cần Vương Hưng Nghiệp không bị bắt thì ban ngành an ninh cũng chẳng có chứng cứ rõ ràng để chỉ tội ông.
Mục Hán thở dài một hơi, ông ngẩng đầu lên đảo mắt một lượt quanh phòng thẩm vấn. Ông phát hiện ra có camera giám sát ở góc tường liền giơ tay lên rồi vẫy vẫy mấy cái.
Ông biết là chắc chắn có người đang quan sát nhất cử nhất động của ông.
Chưa đầy một phút sau, nhân viên thẩm vấn đẩy cửa bước vào, ông ta nhìn Mục Hán với biểu cảm vô cùng kỳ quái.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, ông ta có thể nhìn rất rõ nhất cử nhất động của Mục Hán ngồi trên ghế thẩm vấn. Trong vài phút ông đi ra ngoài thì Mục Hán chỉ xem đi xem lại mấy tấm ảnh bên trên, còn lại những cái khác về cơ bản là chẳng hề nhìn tới.