Doãn Hồng Yến không biết rằng liệu có phải đã xảy ra chuỵện gì rồi không. Cô đã theo Quan Thành Quân nhiều năm rồi, rất hiếm khi thấy ông sầu não như vậy. Trong lòng cô có nghi vấn nhưng hành động lại chẳng hề chậm trễ. Doãn Hồng Yến ngay lập tức bố trí nhân viên trinh sát thâm nhập vào hệ thống camera giao thông ven đường nhằm lần theo hướng đi cuối cùng của Mục Hán.
Vài phút sau, nhân viên đặc nhiệm phụ trách truy đuổi Mục Hán đã trả lời lại. Hoá ra là Mục Hán tới thẳng hải quan, sở dĩ ông không tự lái chiếc xe sang của mình là bởi nó quá bắt mắt.
Dĩ nhiên là Quan Thành Quân biết nguyên nhân Mục Hán tới hải quan. Cho tới lúc này thì Mục Hán vẫn tưởng rằng tàu hàng của mình vì Tống Triều Dương nên mới bị tập đoàn Tống Thị Nam Dương giữ lại.
Đúng là tàu dừng đỗ ở cảng Nam Dương nhưng nó đã bị nhân viên của ban ngành an ninh khống chế. Người của tập đoàn Tống Thị đã rời đi từ lâu rồi, đến ngay cả La Anh Hoa ở Kinh Thành cũng không biết.
Quả thực là Mục Hán tới hải quan để xin trợ giúp. Vương Hưng Nghiệp đưa theo Châu Văn Phi và Mã Như Long tới Nam Dương đã gần một tuần rồi, mấy chục triệu tệ đều đã tiêu sạch sành sanh mà đến ngay cả bóng dáng tàu hàng cũng chẳng tìm được.
Tất nhiên ông cũng đã tìm tới Đỗ Tu Hải, Đỗ Tu Hải cũng đồng ý hỏi giúp ông. Nhưng đã vài ngày qua đi rồi mà bên Đỗ Tu Hải cũng chẳng có chút tiến triển gì.
Một tiếng trước khi Mục Hán ra khỏi cửa thì ông còn thử liên hệ với Đỗ Tu Hải nhưng Đỗ Tu Hải không hề trả lời.
Dưới sự sắp đặt của Đỗ Tu Hải, Mục Hán nguỵ trang thành đặc công của CIA, ông đã thành công đưa manh mối tình báo cho Tiểu Điền, chuyên viên thương vụ cấp cao của liên hợp quốc. Tuy Mục Hán không biết Đỗ Tu Hải định làm gì nhưng dù gì thì ông cũng lăn lộn trong ngành này hơn hai mươi năm nay rồi, vừa nhìn ông đã biết ngay là Đỗ Tu Hải đang nhử mồi.
Vậy nên nhất thời không liên hệ được với Đỗ Tu Hải thì ông cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ chút nào.
Ông nói chuyện gần một tiếng với vị lãnh đạo bên hải quan mà mình quen biết thì đối phương mới đồng ý thông qua kênh chính thống điều tra giúp ông. Mục Hán đứng dậy bắt tay tạm biệt lãnh đạo hải quan xong, định về công ty chờ đợi tin tức.
Vì bốn con tàu hàng này mà Mục Hán có thể coi như là đã dùng đủ mọi cách, đến ngay cả mối quan hệ ở Trung Đông và Nga ông cũng phải dùng tới. Nhưng dù gì cũng là thế lực của các quốc gia khác nhau, kể cả có thông qua cách thức bình thường hay không bình thường để thúc giục thì cũng cần khoảng thời gian nhất định.
Đứng trong thang máy đi xuống lầu, sắc mặt Mục Hán trở nên trầm tư. Ông nghi ngờ liệu có phải mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi hay không.
Ban đầu ông nghĩ là vì mối quan hệ bất hoà giữa mình và Tống Triều Dương nên tập đoàn Tống Thị Nam Dương mới báo thù ông bằng cách uy hiếp tàu hàng. Nhưng sau khi biết những mối hàng này có liên quan tới thế lực quân đội Nga và một vài tổ chức vũ trang Trung Đông thì Tống Triều Dương sẽ phải kiêng nể, cuối cùng chắc chắn sẽ bỏ cuộc. Còn bản thân ông cũng chỉ là bồi thường tiền mà thôi, về việc bắt cóc Tống Triều Dương thì tuyệt đối ông sẽ không thừa nhận.
Nhưng cái mà ông chẳng ngờ tới, đó là lâu như vậy rồi, đừng nói là tìm được chứng cứ tàu hàng bị hải tặc uy hiếp, bây giờ đến ngay cả tàu hàng cũng chẳng biết đang ở đâu, đúng là như ma làm.
Không được, quay về vẫn phải liên hệ lại với mối quan hệ nước ngoài, để bọn họ gia tăng áp lực nhanh chóng tìm được tàu hàng trước đã rồi tính sau, ít nhất là phải điều tra rõ xem là ai đã khống chế tàu hàng.
Mục Hán vừa nghĩ vừa đi khỏi toà nhà, ông lên một chiếc xe con được sản xuất nội địa trong nước đang đỗ dưới lầu.
Khi ông ngồi vào xe, ánh mắt vô thức liếc qua vị trí ghế lái, đồng tử của ông co mạnh, toàn thân ông sởn hết cả gai ốc.
Người ngồi ở ghế lái không phải là tài xế đưa ông tới mà là một người đàn ông trẻ tuổi lạ hoắc.
“Anh là ai?” Mục Hán nheo mắt hỏi, tay phải ông khẽ thò ra cạnh ghế, ở đó có một khẩu súng lục mà ông giấu trong khe ngầm.
Tuy Mục Hán luôn sinh sống trong nước, gần mười năm nay ông rất ít khi xuất ngoại, nhưng ông biết rất rõ là mình làm công việc gì. Chỉ cần lộ ra thì kết cục của ông chắc chắn là cái chết. Vậy nên từ trước tới nay ông vẫn luôn đặt sự cảnh giác ở mức cao nhất. Bất luận là ở nhà hay ở văn phòng, hoặc giả là ở trong mấy chiếc xe con thì ông đều giấu vũ khí, luôn trong trạng thái sẵn sàng liều chết.
Khẩu súng lục được gắn giảm thanh nên gần như không phát ra tiếng động. Hơn nữa Mục Hán vẫn luôn bí mật tập luyện. Ngoại trừ Vương Hưng Nghiệp ra thì chẳng ai biết Mục Hán trông có vẻ trói gà không chặt kia kỳ thực là một cao thủ giao đấu và bắn tỉa. Con trai Mục Đức Cao của ông cũng chỉ là do ông nhất thời cao hứng, hoặc nói đúng hơn là cứ đề phòng trước nên mới bắt cậu ta trải qua huấn luyện đặc biệt một thời gian.
Ông không biết người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế lái đây là ai, và cũng không biết mục đích của đối phương là gì. Nhưng lúc này Mục Hán căn bản là chẳng kịp suy nghĩ những cái này nữa, ông chỉ muốn đánh phủ đầu trước chứ không muốn để bị người ta khống chế.
Tiếc là đối phương lại chẳng để ông có cơ hội này. Tay của Mục Hán còn chưa kịp chạm vào khe ngầm thì một cây kim đã âm thầm cắm vào cổ ông. Trước khi Mục Hán mất đi tri giác thì ông còn cố gắng điều chỉnh cái cổ của mình nhưng khi ông vừa quay cổ đi thì trước mắt trở nên tối sầm lại, rồi hoàn toàn mất đi tri giác.
“Kiểm tra lại xem!” Người trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ lấy điện thoại của mình ra, anh ta giở đến bức ảnh của Mục Hán rồi so sánh.
“Có lẽ là không sai được đâu!” Một nhân viên đặc nhiệm ở đằng sau nhổ cây kim trên cổ Mục Hán ra.
Về dung mạo thì quả đúng là một người. Nhân viên đặc cần ngồi ở ghế lái báo cáo tình hình với tổng bộ rồi cùng nhân viên đặc nhiệm ở ghế sau bê Mục Hán lên ghế sau, sau đó họ lái xe ra đường.
Nửa tiếng sau, Mục Hán bị đưa tới nơi giam giữ bí mật của sở đặc nhiệm Cục Tám.
Trong lúc mê man, Mục Hán cảm thấy khuôn mặt mình lạnh buốt, ông chầm chậm mở mắt ra thì thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế thẩm vấn đặc chế, tay chân đều bị khoá chặt không tài nào động đậy được.
Mục Hán ngẩng đầu lên, cách chỗ ông ba mét là một cái bàn làm việc, đằng sau cái bàn là một nam và một nữ, họ không mặc đồng phục nhưng sắc mặt đều vô cùng nghiêm túc.
“Chúng tôi là nhân viên công tác của Cục Tám ban ngành an ninh quốc gia….” Hai người đó đưa ra thẻ ngành lắc lắc trước mặt Mục Hán.
Cục Tám của ban ngành an ninh làm gì thì Mục Hán biết rất rõ. Trong lòng ông lạnh buốt, ông biết rằng hai người ngồi trước mặt mình đây không thể nào là giả và cũng không thể có tổ chức nào đùa ông như vậy. Nếu thật sự có tổ chức gián điệp nào nhắm tới ông thì chắc chắn thủ đoạn sẽ không ôn hoà vậy đâu. Nhưng ở trong ngành này bao nhiêu năm nay, làm gì có chuyện Mục Hán không biết rằng kết cục của mình khi rơi vào tay những người này là gì.
Đối phương bắt đầu trình tự thông thường, họ thẩm vấn ông nhưng Mục Hán không định nói gì cả. Tuy ông biết rằng ban ngành an ninh trực tiếp bắt giữ ông như vậy thì chắc chắn là đã nắm được chứng cứ nhất định rồi, nhưng kể cả ông có bị phán tử hình đi chăng nữa thì ông cũng sẽ không nói gì hết.
Họ hỏi một vài thông tin cơ bản nhưng Mục Hán vẫn không hé răng một chữ. Đôi nam nữ phụ trách thẩm vấn không lớn tiếng quát mắng ông mà chỉ nhìn nhau rồi người nữ đi ra ngoài, người nam tiếp tục ở lại phòng thẩm vấn điền vào bảng biểu một vài thông tin cơ bản của Mục Hán.
“Đưa tấm ảnh cho ông ta xem!” Quan Thành Quân nhìn bộ dạng quyết chống cự tới chết của Mục Hán qua màn hình liền hét lên một tiếng qua bộ đàm.