Khi chuẩn bị lên lầu, tuy bạn gái không nói gì cả, thậm chí hai người họ còn chẳng nắm tay nhưng Phùng Đào có thể cảm nhận rất rõ rằng ánh mắt của cô gái xinh đẹp này khi nhìn anh ngày càng trở nên ấm áp.
Sáng sớm nay Phùng Đào đã tới dưới lầu của bạn gái rồi nhưng anh chỉ ngồi ở dưới đợi chứ không hề gọi điện thoại thúc giục.
Cuối tuần được nghỉ ngơi, làm gì có ai mà không ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc mới thôi chứ.
Khi bạn gái còn đang mặc đồ ngủ kéo rèm cửa sổ định mở cánh cửa ra để cho thông thoáng thì nhìn thấy Phùng Đào đang dựa người trên ghế đá ngước mặt lên trời ngủ quên. Khoảnh khắc đó, khuôn mặt cô gái ngập tràn những giọt nước mắt hạnh phúc.
Có lẽ thực sự đã bị Phùng Đào làm cho cảm động nên cô gái vốn dĩ xinh đẹp điềm tĩnh hôm nay lại vô cùng hưng phấn. Cô không ngừng lôi Phùng Đào đi dạo phố mua sắm không ngừng nghỉ, nhưng hầu hết một đống đồ trên tay, kể cả đồ mua cho Phùng Đào phần lớn cũng là cô tự trả tiền.
Gặp được một cô gái ưu tú như vậy thì Phùng Đào còn gì mong mỏi hơn?
Dẫu rằng bản thân đang chìm đắm trong hạnh phúc nhưng Phùng Đào cũng chẳng dám hoàn toàn lơi lỏng tâm trạng, bởi rất có khả năng là anh sẽ phải làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào, nó sẽ lôi anh ra khỏi sự vui sướng và ngọt ngào.
Bởi cái trường hợp như vậy quả thực là quá nhiều quá nhiều rồi. Lần trước Đỗ Tu Hải thảnh thơi ngồi ở quán café của Hướng Mập sưởi nắng chẳng những tắt máy mà đến ngay cả máy định vị vệ tinh của nội bộ anh cũng tắt luôn. Vậy là lãnh đạo nhất quyết ép anh phải đi tìm Đỗ Tu Hải về.
Sau này tuy Đỗ Tu Hải không nhắc tới nhưng từ biểu hiện sau đó của anh ta thì có thể thấy rằng Đỗ Tu Hải cho rằng lần đó lãnh đạo tìm anh ta gấp gáp như vậy nhưng thực chất chẳng phải chuyện gì quan trọng cho lắm.
Tiểu Đào chẳng có sự kiên quyết như vậy của Đỗ Tu Hải. Anh chỉ có thể hy vọng là cái điện thoại trong túi áo mình tuyệt đối đừng có kêu. Anh rất thích cô gái này, thực sự là anh không mong muốn thời khắc tốt đẹp bị phá vỡ.
Nhưng sự việc trên thế gian phần lớn chẳng thể như mình mong muốn. Điện thoại kêu, xém chút thì Phùng Đào nhảy phắt lên. Chiếc điện thoại cứ rung mãi, quả thực là Phùng Đào không muốn nhận điện thoại.
Trong điện thoại của anh, người liên lạc đặc biệt đều sẽ cài đặt chuông riêng. Về cơ bản là Tiểu Đào chẳng cần nhìn số điện thoại, chỉ cần nghe tiếng chuông thôi thì anh cũng biết đây là tin nhắn liên lạc mà Đỗ Tu Hải gửi tới.
Điện thoại được đặc chế riêng, nhìn qua thì trông nó chẳng khác gì với những chiếc điện thoại khác nhưng chỉ là bên ngoài giống nhau mà thôi, kỳ thực mỗi một con chip, mỗi một linh kiện đều thông qua sự kiểm tra ngặt nghèo của nội bộ ban ngành an ninh rồi mới được lắp vào trong.
“Xong rồi!” Tiểu Đào thầm kêu lên một tiếng. Điều này có nghĩa là bây giờ anh bắt buộc phải bỏ lại cô bạn gái đang dạo phố để đi chấp hành nhiệm vụ.
Trên điện thoại là một dãy số chẳng có thứ tự gì cả. Người bình thường nhìn vào chắc sẽ cảm thấy hoa hết cả mắt nhưng Tiều Đào liếc qua thôi cũng đã nhìn ra ngay được đây là ám hiệu mệnh lệnh có nhiệm vụ khẩn cấp.
Anh lấy điện thoại ra, dựa theo con số trên điện thoại rồi ấn một dãy số. Vài giây sau, loa trong phát ra những âm thanh tít tít tít tít.
“Số hiệu…”
Giọng nói của Phùng Đào không cao nhưng anh nói rất nhanh, đây là một trình tự bắt buộc mà nhân viên tình báo trong ban ngành an ninh phải làm khi liên lạc. Hai bên khi nói điện thoại nhất định phải nói ra thông tin xác nhận thân phận đã được đặt ra trước đó. Kể cả hai bên đều rõ rằng đối phương chính là người mà mình muốn liên lạc nhưng nếu ám mã không đúng thì cuộc gọi lập tức tự động ngừng lại.
“Hành động bắt đầu!” Đỗ Tu Hải chỉ nói đúng bốn chữ trong điện thoại.
Còn chưa để Phùng Đào kịp phản ứng thì Đỗ Tu Hải đã dập máy rồi. Phùng Đào nhìn màn hình điện thoại mà muốn khóc nhưng không ra nước mắt.
Trời lớn đất lớn, nhiệm vụ vẫn là lớn nhất, đây là sứ mệnh của nhân viên đặc biệt. Kể cả bạn gái có không vui, chuyện tình cảm lần này có thể vì thế mà phải chấm dứt thì Phùng Đào cũng nhất định phải bỏ cô lại, tới địa điểm tập kết điểm danh.
Phùng Đào cúp máy xong liền lấy chiếc điện thoại cá nhân khác của mình từ trong túi ra gọi cho bạn gái.
Ngữ khí của bạn gái vô cùng kinh ngạc và cũng rất hụt hẫng, nhưng Phùng Đào chẳng có thời gian giải thích và cũng chẳng có cách nào giải thích với cô. Anh không thể nói với bạn gái rằng mình là nhân viên tình báo của ban ngành an ninh, tên thường gọi là đặc công được.
Căn nhà mà anh mua đã bao lâu anh không ở rồi?
Sau này e là thời gian anh ở đó lại càng ít đi hơn nữa?
Bây giờ cuối cùng Tiểu Đào cũng hiểu ra vì sao Đỗ Tu Hải gần bốn mươi mà vẫn độc thân, thậm chí đến một nơi trú ngụ cũng chẳng có rồi.
Tiểu Đào bất lực lắc lắc đầu bởi ba ngày trước Đỗ Tu Hải điều anh vào tổ đặc cần, đảm nhiệm chức tổ trưởng. Chỉ cần nhiệm vụ lần này bắt đầu thì anh không còn là trợ lý của Đỗ Tu Hải nữa mà là một đặc công bí mật phải nỗ lực vì quốc gia và dân tộc.
Tổ đặc cần này trực thuộc vụ Tây Á, cũng thuộc sự quản lý trực tiếp của Đỗ Tu Hải.
Vừa tốt nghiệp đại học xong thì Phùng Đào liền được tuyển vào ban ngành an ninh. Tuy ban đầu anh chỉ là nhân viên văn phòng nhưng việc huấn luyện nghiêm khắc và bí mật là yêu cầu cơ bản, hơn nữa thì Phùng Đào cũng theo Đỗ Tu Hải chấp hành nhiệm vụ rất nhiều lần rồi.
Nhưng tự anh quản lý một tổ thì đây là lần đầu tiền. Anh cũng chờ ngày này từ rất lâu rồi vì ngoài việc thật sự là nhân viên văn phòng ra, muốn làm được trò chống gì đó ở ban ngành an ninh thì đây là ải bắt buộc phải vượt qua.
Đây là cơ hội mà Đỗ Tu Hải khó khăn lắm mới giành được cho anh, anh tuyệt đối không thể bỏ qua.
Tiểu Đào nói mấy câu xin lỗi rồi dịu dàng khuyên nhủ xong liền cúp máy. Sau đó anh để đồ mua sắm tại khu ký gửi của trung tâm thương mại rồi thuận theo dòng người đi khỏi con phố thương mại.
Hy vọng cô đừng quá tức giận mà có thể cho anh thêm một cơ hội nữa! Tiểu Đào thầm cầu nguyện trong lòng.
Ra khỏi trung tâm thương mại liền có một chiếc xe sản xuất trong nước màu xám bạc không mấy bắt mắt đỗ bên đường. Tiểu Đào mở cánh cửa xe rồi ngồi vào.
Đây là xe đặc cần được nguỵ trang của tổ hành động, tài xế lái xe cũng chính là một thành viên trong tổ tham gia hành động lần này.
Địa điểm tập kết ở khu Bắc, là một công ty thương mại thông tin bình thường có cái tên là Nhân Hoà.
Vừa tốt nghiệp đại học xong thì Phùng Đào liền được tuyển vào ban ngành an ninh. Tuy ban đầu anh chỉ là nhân viên văn phòng nhưng việc huấn luyện nghiêm khắc và bí mật là yêu cầu cơ bản, hơn nữa thì Phùng Đào cũng theo Đỗ Tu Hải chấp hành nhiệm vụ rất nhiều lần rồi.
Nhưng tự anh quản lý một tổ thì đây là lần đầu tiền. Anh cũng chờ ngày này từ rất lâu rồi vì ngoài việc thật sự là nhân viên văn phòng ra, muốn làm được trò chống gì đó ở ban ngành an ninh thì đây là ải bắt buộc phải vượt qua.
Cái tên này rất quen. Trong tài liệu văn kiện mà Tiểu Đào giúp Đỗ Tu Hải chỉnh lý và tài liệu báo cáo lên cấp trên, anh đã vài lần thấy tên công ty này xuất hiện.
Lúc trước Tiểu Đào không hề tìm hiểu xem cụ thể cái công ty này là làm gì, anh cũng không biết và thậm chí không dám đi tìm hiểu. Sau khi gia nhập tổ đặc cần thì Đỗ Tu Hải mới nói với anh tính chất thật sự của công ty này.
Công ty thương mại này toạ lạc ở khu Bắc, trong một toà nhà được xây vào cuối những năm 90 của thế kỷ trước. Cả toà nhà trông đã cũ kỹ lắm rồi, gạch ốp tường bên ngoài màu trắng đã nhuốm màu xám, trên đó toàn bụi là bụi.
Ngước đầu lên trên nhìn có thể thấy biển tên của các công ty với đủ màu sắc. Có nhà nghỉ, có lớp học, có công ty kinh doanh, thậm chí có cả khu dịch vụ sau bán hàng của hai công ty điện thoại nổi tiếng. Tổng kết lại chỉ có thể dùng một chữ để hình dung: Loạn!
Toà nhà như thế này bây giờ ở Kinh Thành rất hiếm gặp. Sở dĩ toà nhà này vẫn còn trụ được ở đây là vì rất nhiều lý do. Thứ nhất là chỗ này ở sát với rìa khu Bắc Thành, nó không thể hình thành một khu thương mại lớn, việc tu sửa địa điểm tiêu dùng quy mô lớn như trung tâm thương mại chưa chắc có thể đem lại lợi ích lớn. Ngoài ra, toà nhà này hình như còn trực thuộc sản nghiệp của ban ngành nào đó trong quân đội. Hơn nữa thì chi phí di rời rất lớn, vậy nên vẫn luôn không có ai muốn tiếp nhận.