Tuy Lý Hương Quân không biết vì sao Tống Triều Dương lại tự tin như vậy, nhưng Lý Hương Quân vẫn chọn việc tin cậu, hơn nữa thì Lý Tứ Hải đã ép cô tới vách núi rồi, cô cũng đã chẳng còn đường để đi nữa.
Lý Hương Quân cắn chặt môi rồi đứng dậy nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh. Cô hiểu rằng kể cả cuối cùng có phải li biệt thì cô cũng không thể nói quá nhiều với Tống Triều Dương, bởi cô nói càng nhiều thì Tống Triều Dương lại càng nguy hiểm.
Thế là xong rồi à?
Tư Hình ngạc nhiên nhìn Lý Hương Quân chạy khỏi phòng bệnh rồi nhìn sang Tống Triều Dương đang nằm trên giường, ông lại nhìn vào điếu thuốc mà mình mới hút được một nửa với bộ dạng không thể tin nổi.
Ông nghĩ có nhanh thế nào đi chăng nữa thì Lý Hương Quân cũng phải ôm lấy Tống Triều Dương khóc hơn nửa giờ đồng hồ, sau đó hai người họ lưu luyến không nỡ nhưng vẫn phải chấp nhận sự thật đau lòng này rồi lại ôm lấy nhau nói ra một tràng những câu an ủi, từ đó ai sống cuộc sống của người đó, không còn gặp lại nhau nữa.
Lý Hương Quân khóc thì có khóc rồi nhưng từ lúc gặp được Tống Triều Dương cho tới lúc cô chạy ra ngoài còn chưa khóc đầy ba phút nữa. Hai người họ cũng nói chuyện nhưng sao cứ cảm giác chỉ nói với nhau có đôi ba câu thôi vậy.
Tư Hình tiện tay vứt luôn điếu thuốc xuống đất rồi lại bước lên phía trước vài bước cho tới khi hai chân ông chạm vào giường bệnh của Tống Triều Dương thì mới dừng lại.
Ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tống Triều Dương rồi khẩu khí đầy chất vấn hỏi: “Tiểu tử, có phải cậu lại định giở trò gì không?”
“Chú Tư Hình, chú nhìn bộ dạng này của cháu thì có thể giở trò gì được?” Tống Triều Dương mếu máo chỉ vào vết thương của mình.
Tên khốn này còn cười được, chẳng phải là nên khóc lóc tới mức sống đi chết lại hay sao? Tống Triều Dương càng tỏ ta bình thường thì Tư Hình lại càng cảm thấy có vấn đề trong chuyện này.
“Tiểu tử, tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm bừa, đừng có làm hại Hương Quân và hại chính bản thân cậu!” Tư Hình một câu nói hai ý.
“Yên tâm đi, cháu hiểu!” Tống Triều Dương nghiêm túc gật đầu.
“Hiểu thì tốt!” Tư Hình nghi ngờ nhìn Tống Triều Dương rồi lại nghĩ đến lời dặn dò của Lý Tứ Hải khi ông đi khỏi tứ hợp viện. Ông nhìn Tống Triều Dương rồi lại nói: “Cậu và Hương Quân chênh nhau một thế hệ, hơn nữa lại còn là chí thân. Chỉ dựa vào điều này thôi thì hai người các cậu có đi tới đâu cũng sẽ chẳng được người ta chấp nhận đâu. Tiểu tử à, cậu có hiểu không!”
“Cháu hiểu!” Tống Triều Dương khóc dở mếu dở nói: “Chú Tư, những cái chú nói cháu đều hiểu. Cháu nghĩ là lúc này chú vẫn nên đi xem luật sư Lý thế nào thì hơn. Tâm trạng của cô ấy đang kích động như vậy, đừng để xảy ra sự cố ngoài ý muốn!”
Vừa nghe Tống Triều Dương nói xong, Tư Hình liền vô thức nhớ lại vụ tai nạn lần trước. Ông không yên tâm Lý Hương Quân và cũng chẳng muốn phí lời với Tống Triều Dương nữa.
Nhưng càng nhìn biểu hiện của Tống Triều Dương thì ông lại càng cảm thấy quái lạ. Trong lòng ông nghĩ sau khi quay về nhất định ông phải nhắc nhở Lý Tứ Hải, tốt nhất là phái người trông chừng tên nhóc này.
Bây giờ đối với Lý Hương Quân thì tên nhóc này chính là điểm yếu duy nhất của cô. Đừng vì sơ xảy mà khiến hai người họ bỏ trốn, tới lúc đó có hối hận cũng muộn rồi.
Tư Hình đang định đẩy cửa bước ra thì đột nhiên ông phát hiện ra một chuyện. Phòng bệnh mà Tống Triều Dương ở là phòng cao cấp, có điều dưỡng chăm sóc hai mươi tư giờ, sau khi ông đi vào sao lại chẳng hề phát hiện ra nhỉ.
Lý Hương Quân đã đi xuống một lúc rồi. Đừng bảo là ông vừa đuổi theo Lý Hương Quân thì tên tóc này cũng sẽ ngay lập tức chạy đi rồi hai người họ hẹn nhau đâu đó cùng cao chạy xa bay đấy nhé…
Tư Hình càng nghĩ lại càng thấy khả năng này rất lớn. Ban nãy ông nhìn thấy rất rõ là Tống Triều Dương dường như giấu mình nói gì đói với Lý Hương Quân.
Ông còn nghi ngờ rằng Tống Triều Dương và Lý Hương Quân dùng kế điệu hổ ly sơn với ông.
Tư Hình không yên tâm, ông muốn dặn dò điều dưỡng một câu, ít nhất là trước khi ông báo cáo để Lý Tứ Hải phái người tới đây thì không thể để tên nhóc Tống Triều Dương này chạy mất được.
Ông bước lên phía trước vài bước định nói với tổ y tá đang định sang phòng bệnh bên cạnh.
Tổ y tá có hai y tá trực ban. Tư Hình liếc qua một cái, ông thấy chẳng có ai trông giống điều dưỡng cả. Ông lại lo lắng cho Lý Hương Quân nên không dám phí phạm thời gian mà trực tiếp mở mồm hỏi luôn: “Chào cô, cho tôi hỏi điều dưỡng của giường số 23 đi đâu rồi?”
“Điều dưỡng của giường số 23 chẳng phải vừa mới đi vào sao?” Một y tá chỉ về phía sau Tư Hình nói.
Không thể nào, đây là phản ứng đầu tiên của Tư Hình. Ông vừa mới bước từ trong đó ra, không hề thấy ai đi vào cả. Nhưng khi ông nhìn thấy biểu cảm khẳng định của y tá thì Tư Hình lại chẳng hề nản lòng mà lùi sau vài bước mở cánh cửa phòng bệnh của Tống Triều Dương ra.
Tống Triều Dương tay cầm điện thoại, cậu đang nằm trên giường gọi điện thoại. Một cô gái đeo khẩu trang mặc áo blouse trắng đứng cách giường bệnh của cậu không xa. Cô gái đó trông có vẻ cũng khá trẻ, cùng lắm chỉ ngoài ba mươi tuổi.
Tư Hình thất kinh: Cô gái này đi vào từ bao giờ?
Khi ông đi ra thì phòng bệnh chỉ có mỗi mình Tống Triều Dương, hơn nữa thì ông từ phòng bệnh đi tới tổ y tá thời gian cùng lắm chưa đầy năm bước chân mà người phụ nữ này đã đi vào rồi. Cái chính là tại sao ông lại chẳng hề phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào cả, từ bao giờ mà phản ứng của ông lại trì độn như vậy?
Chắc chắn là có vấn đề! Tư Hình định thăm dò người phụ nữ này.
Ông vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì người phụ nữ đột nhiên làm một động tác tay với ông, Tư Hình bỗng giật bắn mình.
Hoá ra lãnh đạo đã suy nghĩ chu toàn như vậy rồi! Tư Hình cảm thán một tiếng rồi nhanh chóng xuống lầu đuổi theo Lý Hương Quân.
Cuối tuần, dòng người qua lại tấp nập khắp nơi trên phố đi bộ của khu thương mại mô hình lớn Vương Gia Phủ ở Kinh Thành, quảng cáo trên tường của những toà nhà không ngừng thay đổi hình ảnh, tiếng nhạc ồn ã, tiếng quảng cáo từ loa của các cửa hàng, còn cả tiếng phun nước ào ào từ vòi phun nước trong hoa viên nhỏ của khu nghỉ ngơi nữa, tất cả các âm thanh này hỗn tạp lại với nhau khiến cho tâm trạng của Phùng Đào vốn dĩ không thích dạo phố lại càng phiền não hơn.
Phùng Đào ngồi ở chỗ ngắm cảnh trong hoa viên nội bộ của quảng trường trung tâm thương mại, bên cạnh anh đặt một đống những túi đồ mua sắm to nhỏ, cô bạn gái vừa quen và bạn thân của cô vẫn đang đi dạo trong các cửa tiệm ồn ã kia.
Đầu óc anh hiện lên nụ cười diễm lệ của cô gái, Phùng Đào cảm thấy tai mình dường như im ắng hơn. Đây đã là người thứ hai trong năm nay rồi. Chẳng phải là Phùng Đào đào hoa hay muốn thay bạn gái mà bởi tính chất công việc của anh hạn chế, anh không thể giống như những người đàn ông khác khi yêu có thể dành phần lớn tinh lực và thời gian cho bạn gái. Cô bạn gái trước đây chính bởi vì trong lúc hai người hẹn hò, anh nhận được điện thoại của Đỗ Tu Hải mà không thể không đi nên kết quả dĩ nhiên là cũng chẳng có kết quả nữa.
Tổ y tá có hai y tá trực ban. Tư Hình liếc qua một cái, ông thấy chẳng có ai trông giống điều dưỡng cả. Ông lại lo lắng cho Lý Hương Quân nên không dám phí phạm thời gian mà trực tiếp mở mồm hỏi luôn: “Chào cô, cho tôi hỏi điều dưỡng của giường số 23 đi đâu rồi?”
“Điều dưỡng của giường số 23 chẳng phải vừa mới đi vào sao?” Một y tá chỉ về phía sau Tư Hình nói.
Không thể nào, đây là phản ứng đầu tiên của Tư Hình. Ông vừa mới bước từ trong đó ra, không hề thấy ai đi vào cả. Nhưng khi ông nhìn thấy biểu cảm khẳng định của y tá thì Tư Hình lại chẳng hề nản lòng mà lùi sau vài bước mở cánh cửa phòng bệnh của Tống Triều Dương ra.
Tống Triều Dương tay cầm điện thoại, cậu đang nằm trên giường gọi điện thoại. Một cô gái đeo khẩu trang mặc áo blouse trắng đứng cách giường bệnh của cậu không xa. Cô gái đó trông có vẻ cũng khá trẻ, cùng lắm chỉ ngoài ba mươi tuổi.
Do sắp có hành động, hơn nữa Đỗ Tu Hải còn định cho Phùng Đào chỉ huy nên nếu bận rồi thì chẳng biết khi nào mới kết thúc được. Đỗ Tu Hải cũng biết là Phùng Đào mới quen bạn gái, nên cuối tuần này đặc biệt cho anh được nghỉ phép hai ngày. Tiểu Đào sướng như điên, anh hẹn luôn bạn gái đi dạo phố.
Nhưng trùng hợp một nỗi, tuy hôm qua là thứ bảy nhưng bạn gái anh lại phải tăng ca. Tiểu Đào rảnh rỗi không có việc gì làm, hơn nữa vì là trợ lý của Đỗ Tu Hải nên anh cũng khá bắt mắt. Cả ngày chẳng làm gì cả mà chạy tới đơn vị của bạn gái ở với cô nguyên ngày. Buổi tối hai người họ cùng đi ăn cơm, Phùng Đào còn đích thân đưa bạn gái về nhà.