Lý Tứ Hải đang ngồi trong thư phòng, trên bàn trước mặt ông bày vài tấm hình. Cái ở trên cùng là sau khi Tống Triều Dương bị bắt cóc, Lý Hương Quân trên đường đi tới cục công an xảy ra tai nạn. Còn những tấm ảnh khác là chụp cảnh Lý Hương Quân ở bên cạnh Tống Triều Dương trong bệnh viện.
Bức ảnh được chụp rất nét, hơn nữa còn lựa chọn góc độ rất tốt. Từ ánh mắt của hai người họ nhìn đối phương có thể thấy được là quan hệ giữa hai người họ đã chẳng phải mối quan hệ bình thường nữa rồi. Điều khiến Lý Tứ Hải phiền não đó là khi phòng bệnh không có ai, Lý Hương Quân và Tống Triều Dương ôm lấy nhau.
Vừa nhìn thấy tấm hình này, Lý Tứ Hải cảm giác như máu toàn thân ông đều dồn hết lên não.
Ông chẳng ngờ rằng mình còn chưa kịp lợi dụng Tống Triều Dương làm gì thì đã kéo luôn cả con gái vào cuộc rồi.
Không được, không thể để mặc hai người họ cứ phát triển tiếp như vậy được. Lý Tứ Hải đột ngột nắm lấy những bức ảnh trên bàn vo nát lại thành một mớ rồi vứt vào thùng rác.
Ông tuyệt đối sẽ không từ bỏ Tống Triều Dương. Bởi chỉ có thông qua Tống Triều Dương thì ông mới tìm được Kim Bằng. Dĩ nhiên, Lý Tứ Hải cũng biết rằng đây chẳng phải là một nhân tố tuyệt đối nhưng ít ra nó còn có khả năng hơn là chẳng có chút manh mối nào.
Cuộc đời ông nói tóm lại là thời khắc huy hoàng còn nhiều hơn cả lúc ngã lòng, nhưng về hưu sớm đã trở thành một căn bệnh lớn nhất trong lòng ông. Đã qua hơn một năm rồi, nhìn ông tưởng như nhẹ nhõm hờ hững, nhưng thực chất vẫn luôn để tâm trong lòng.
Hoàn toàn không phải ông cảm thấy thất vọng vì mất đi quyền lực sau khi về hưu, mà là vì ông cho rằng hoài bão của mình, kế hoạch của mình còn chưa được triển khai, vì vậy nên ông mới không cam tâm như vậy.
Cũng may mà ông rút lui thì Hình Minh Viễn được ông tiến cử đã lên nắm quyền. Mọi việc cũng có thể coi như là phát triển theo hướng mà ông mong muốn.
Đối với ông thì cái tên Kim Bằng này tựa như đã trở thành chấp niệm lớn nhất trong cả cuộc đời. Khi ông còn chưa phải là Bộ trưởng thì ông đã có kế hoạch rồi, ông muốn triển khai hành động với cái biệt danh đã sắp trở thành truyền kỳ này, nhưng mỗi khi ông vừa có được một chút thành quả gì đó thì kế hoạch lại không thể tiếp tục tiến hành bởi các nguyên nhân khác nhau.
Lý Tứ Hải không phải kẻ ngốc, ngược lại, bản thân ông là tinh anh đặc chủng đã trải qua hàng trăm cuộc chiến, ông là một trong những người nắm quyền lực thần bí ở quốc gia lớn mạnh nhất trên thế giới, ông không tin lần thứ nhất là trùng hợp, lần thứ hai là trùng hợp, lần thứ tám, thứ mười cũng là trùng hợp.
Quá nhiều sự trùng hợp xảy ra ở cùng một việc hoặc cùng một người, đó không gọi là trùng hợp mà là tất nhiên.
Vậy nên Lý Tứ Hải rất rõ, ngoài sự lớn mạnh của Kim Bằng ra thì nơi mà bản thân ông nhìn không thấy còn có một bàn tay khổng lồ ma quái đang thao túng mọi thứ, cũng luôn giám sát ông từng giờ từng phút một.
Bất kể là vì thân phận của ông hay là chức trách của ông thì Lý Tứ Hải đều nhất định phải tìm ra được cái bàn tay ma quái này. Kinh nghiệm và sự nhạy bén bao nhiêu năm nay đều trực tiếp nói với ông rằng người này rất có thể cách ông không xa, hơn nữa còn vô cùng hiểu ông.
Ông cũng thường xuyên nghĩ tại sao Tống Triều Dương không xuất hiện trước mắt ông sớm hơn, dẫu chỉ sớm hơn một hai năm cũng được. Nếu như vậy thì ông sẽ ung dung sắp xếp để không xảy ra tình trạng như lúc này, lúc nào cũng phải e ngại ném chuột vỡ bình.
Sự khác biệt của việc khống chế được cả ban ngành an ninh và khống chế một đội ngũ đặc biệt bí mật nghe theo mình có thể dùng sự khác biệt giữa trời và đất để hình dung.
Vậy nên Lý Tứ Hải mới không thể không nói với Hình Minh Viễn về một phần kế hoạch của mình. Bởi nếu ông muốn đối phó với Kim Bằng thì lực lượng mà ông cần mượn sức nhất định phải lớn mạnh.
Nhưng lúc này, sự việc đã có chút vượt ra khỏi tầm kiểm soát của ông. Trước giờ ông chưa từng nghĩ rằng sẽ kéo theo cả Lý Hương Quân vào chuyện này. Ông cũng lại càng chẳng ngờ cô con gái mà trước giờ mình luôn đánh giá cao lại nảy sinh hứng thú với một tên nhãi con.
Lẽ nào là do tên nhóc này đẹp quá? Lý Tứ Hải chau mày thầm nghĩ.
“Cốc! Cốc! Cốc…” Cánh cửa thư phòng có người gõ cửa, sắc mặt của Lý Tứ Hải lại càng tối sầm lại.
“Vào đi!” Lý Tứ Hải lạnh lùng hét lên.
Cánh cửa thư phòng được mở, lộ ra khuôn mặt càng lúc càng dung tục của Tư Hình.
Nhìn thấy khuôn mặt âm trầm đến mức sắp chảy nước đến nơi của Lý Tứ Hải, Tư Hình vừa thò cái đầu vào liền giật thót tim.
Lần trước khi ông chấp hành nhiệm vụ ở ngân hàng xảy ra sơ suất lớn như vậy, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà sau đấy Lý Tứ Hải cũng chỉ nói vài câu qua loa. Chuyện lần này rốt cục lớn tới mức nào mà khiến ông tức giận tới mức này?
Ông theo Lý Tứ Hải nhiều năm như vậy rồi nên khá là quen thuộc với một vài thói quen và hành động của Lý Tứ Hải. Chỉ khi nổi giận với người thân cận và người mà ông tín nhiệm thì Lý Tứ Hải mới lộ ra biểu cảm như vậy trên khuôn mặt.
Lãnh đạo sao vậy nhỉ, đang giận ai sao? Tư Hình quay người đóng cửa thầm hỏi trong lòng. Bất luận là ai thì ông cũng chẳng yên nổi. Lý Tứ Hải tìm ông tới đây nếu không phải vì ông phạm lỗi thì cũng là phái ông đi xử lý chuyện này. Lý Tứ Hải tức giận đến mức này thì chuyện này dễ làm chắc?
“Lão đạo, ngài tìm tôi?” Tư Hình đứng ở trước cửa nhìn Lý Tứ Hải rồi chớp chớp mắt dè dặt hỏi.
Lý Tứ Hải không trả lời mà chỉ nhìn Tư Hình chằm chằm. Tư Hình cảm thấy ánh mắt mà Lý Tứ Hải nhìn mình tựa như một tia X chiếu ra từ cái máy nhìn xuyên thấu vậy, nó quét thẳng vào đáy lòng ông.
Xong rồi! Vừa thấy Lý Tứ Hải nhìn mình như vậy, trong lòng Tư Hình lập tức giật thót. Nếu không phải chuyện có liên quan tới ông mà chỉ là để ông đi xử lý hoặc hành sự thì Lý Tứ Hải sẽ trực tiếp ra lệnh cho ông chứ không phải nhìn ông như thế này.
Không được, ông phải nghĩ cho kỹ xem gần đây liệu có phải ông đã làm gì sai hay làm gì đó chưa tốt không. Đầu óc Tư Hình lật tung lên, ông cố nhớ xem gần đây ông đã làm gì khiến Lý Tứ Hải phải bốc hoả đến mức này.
Xong rồi xong rồi, bị a đầu kia hại chết rồi. Trong chớp mắt, Tư Hình đã có phương hướng cụ thể, chắc chắn là vì chuyện của Lý Hương Quân.
“Lần đó Hương Quân xảy ra tai nạn, có phải cậu đã biết ngay hôm đó luôn đúng không?” Lý Tứ Hải lạnh lùng hỏi.
Chuyện này mà muốn giấu Lý Tứ Hải thì giấu thế nào được. Bao nhiêu năm nay Tư Hình ở bên cạnh Lý Tứ Hải nên ông hiểu rất rõ về năng lực và thủ đoạn của Lý Tứ Hải, vì vậy mà ông chưa từng nói dối khi Lý Tứ Hải hỏi những câu như vậy.
Tư Hình không dám ngẩng đầu, ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào mũi bàn chân, cả người lại đứng thẳng tưng, ông tựa như cậu học sinh làm chuyện xấu bị giáo viên chủ nhiệm bắt tại trận vậy.
“Tôi không nhìn thấy hiện trường, sau khi tới cục công an thì tôi mới biết!” Tư Hình lí nhí đáp.
“Được lắm!” Lý Tứ Hải tức tới mức bật cười, ông chỉ tay vào Tư Hình mắng: “Bây giờ hết người này đến người kia đều học cách giấu tôi rồi. Có phải nghĩ là tôi già rồi nên mắt mũi kèm nhèm, muốn lừa thế nào cũng được phải không?”