Malaysia theo đạo Hồi, hơn nữa còn là quốc giáo nên thức ăn hàng ngày không phải thịt bò thì là thịt dê, toàn những thứ mà Mã Như Long ghét nhất. Mấy hôm nay toàn ăn rau với cá, mồm miệng anh ta cảm thấy nhạt nhẽo lắm rồi.
Vốn cứ nghĩ giao ra tiền chuộc xong là có thể đưa tàu đi nhưng sau khi bọn họ tới đây thì không thể liên hệ được với đội tàu nữa. Bốn con tàu nặng hàng vạn tấn tựa như bốc hơi vậy, không thấy tăm tích đâu cả.
Vương Hưng Nghiệp đem theo Châu Văn Phi và Mã Như Long tìm ròng rã suốt ba ngày quanh vùng biển xung quanh, bỏ ra không biết bao nhiêu là tiền của nhưng lại chẳng có được bất kỳ manh mối nào có liên quan tới vụ cướp tàu.
Con tàu nặng vạn tấn không phải đồ chơi, không thể nào có thể dễ dàng nhét vào túi mang đi được. Mấy ngày này, ba người họ đi khắp bến cảng có thể cập bến ở Malaysia nhưng cũng chẳng tìm được bóng dáng đội tàu.
Lần này vẫn là Vương Hưng Nghiệp không biết thông qua mối nào mà bỏ tiền ra mua manh mối để tìm được công ty ngư nghiệp này. Sau khi gặp người phụ trách công ty này thì Vương Hưng Nghiệp bảo Châu Văn Phi và Mã Như Long đứng ở ngoài đợi, anh ta cùng người phụ trách đi vào văn phòng.
Mã Như Long không hiểu nổi, mình có phải là cướp đâu, mình đang đi tìm cướp cơ mà, tại sao Vương Hưng Nghiệp cứ khiến người ta cảm thấy lén la lén lút vậy.
“Lão Châu, cậu nói xem, liệu có phải tiền thưởng lần này lại tan thành bong bóng rồi không?” Mã Như Long nhìn về phía văn phòng rồi khẽ nói với Châu Văn Phi ở trước mặt mình.
“Anh đừng đoán bừa nữa, cứ làm cho tốt đi là được!” Châu Văn Phi trợn mắt lên nhìn Mã Như Long.
“Cậu không nghe thấy à, sắc mặt khi nói chuyện điện thoại của lão Vương với ông chủ ấy, tôi e là đội tàu lần này không tìm về được rồi!” Mã Như Long lại tiếp tục nói.
Vừa dứt lời, Vương Hưng Nghiệp cùng đi với người phụ trách công ty ngư nghiệp ra khỏi văn phòng. Nhìn thấy sắc mặt tối sầm lại của Vương Hưng Nghiệp, cái mồm vừa há ra của Mã Như Long liền biết điều ngậm lại ngay.
Sau khi ra khỏi công ty ngư nghiệp, Vương Hưng Nghiệp đưa thẳng hai người họ về khách sạn. Suốt cả quãng đường anh ta không nói câu nào, còn Châu Văn Phi và Mã Như Long cũng không ho he hỏi một chữ.
Sau khi vào khách sạn, Vương Hưng Nghiệp nhốt mình lại trong phòng, để lại Mã Như Long và Châu Văn Phi đứng ngoài giương mắt nhìn nhau.
“Lão Vương sao vậy nhỉ?” Mã Như Long thấy Vương Hưng Nghiệp đóng sầm cửa lại xong liền quay sang hỏi Châu Văn Phi.
“Tôi nghĩ là đã điều tra ra được manh mối có liên quan đến đội tàu rồi!” Châu Văn Phi trầm ngâm nói.
“Điều tra ra được manh mối không tốt sao?” Mã Như Long xoa xoa đầu nói.
Châu Văn Phi nhìn chằm chằm vào Mã Như Long, anh nghi rằng độ này cơm no rượu say, chơi gái đẹp nhiều quá nên não của Mã Như Long chảy hết xuống dưới rồi. Trước đây Mã Như Long căn bản là sẽ không hỏi cái câu ngu xuẩn như vậy.
“Chắc chắn chẳng phải tin tốt lành gì!” Châu Văn Phi lại thở dài rồi quay người đi về phòng của mình.
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?” Mã Như Long đuổi theo sau Châu Văn Phi hỏi.
“Còn làm gì được nữa, đi ngủ!” Châu Văn Phi bước về phía trước mấy bước rồi mở cánh cửa phòng ở bên cạnh phòng Vương Hưng Nghiệp.
“Ê, lão Châu…” Mã Như Long đi theo Châu Văn Phi vào phòng, khuôn mặt vô cùng dung tục: “Hay là chúng ta đi loanh quanh đi?”
Vừa nhìn thấy cái điệu bộ này, Châu Văn Phi chẳng lẽ không biết Mã Như Long định đi đâu chắc, anh nghiêm mặt cảnh cáo: “Tôi và anh cứ ngoan ngoãn ở trong phòng đi, lão Vương bảo gì thì chúng ta làm đấy. Không làm được thì ít nhất ông chủ cũng đã trả một nửa tiền thù lao rồi. Nếu lỡ như thời khắc quan trọng mà không tìm được anh thì cẩn thận sau này ông chủ còn đòi lại một nửa lúc đầu của anh đấy…”
Nghe tới đây, trong lòng Mã Như Long lập tức từ bỏ ý định. Dựa vào sự hiểu biết của anh ta về Mục Hán thì Mục Hán thực sự có thể sẽ làm ra cái chuyện đó.
“Đại ca, đã tra ra được manh mối rồi!” Vương Hưng Nghiệp ở trong phòng gọi điện thoại cho Mục Hán.
“Cậu nói đi!” Mục Hán xua xua tay rồi đuổi cô thư ký áo quần xộc xệch đi ra khỏi văn phòng.
“Một vài công ty hàng hải ở Malaysia hôm đó thực sự có nhìn thấy đội tàu trên vùng biển quốc tế gần đó. Hơn nữa theo lời của người chứng kiến trên tàu thì khi đó bọn cướp tàu không phải hải tặc thông thường mà là phần tử vũ trang có tổ chức.
“Có tổ chức?” Mục Hán chau mày: “Có tổ chức là như nào?”
Đối phương lái chiến hạm quân sự tới nhưng trên đó không hề có bất kỳ ký hiệu nào cả!” Vương Hưng Nghiệp nói luôn.
Tin này anh ta vừa nghe ngóng được từ công ty ngư nghiệp đó. Khi nghe được tin này, anh ta cũng vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi nghe Vương Hưng Nghiệp nói vậy, Mục Hán giật thót tim.
Tuy quốc gia ở vùng biển Đông Nam Á khá nhiều nhưng tình hình chính trị khá là bình ổn, chiến hạm quân sự lớn như vậy chỉ có thể thuộc về tổ chức quân sự của quốc gia đó. Nếu bảo hải tặc mà cũng có chiến hạm quân sự thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Đội chiến hạm tuần tra trong nước cũng chẳng phải ăn không ngồi rồi, sao có thể để cái chiến hạm lộ liễu như vậy lượn lờ quanh lãnh thổ của mình cơ chứ.
Hơn nữa cái mà Mục Hán lo lắng cũng chính là chuyện này. Khi mà Vương Hưng Nghiệp đem theo Châu Văn Phi và Mã Như Long tìm khắp vùng biển và bến cảng xung quanh Malaysia mà chẳng tìm được bóng dáng đội tàu đâu cả thì Mục Hán đã có dự cảm không lành rồi.
“Nguồn tin có đáng tin cậy không?” Mục Hán trầm giọng hỏi.
“Chắc là không có vấn đề gì!” Vương Hưng Nghiệp trả lời: “Đây là công ty ngư nghiệp lớn nhất Malaysia, được chính phủ dẫn đầu, nó được thành lập từ nguồn vốn chung của các tập đoàn quy mô lớn tại bản địa. Vùng biển xung quanh Malaysia mà xảy ra chuyện gì thì bọn họ đều biết ngay!”
Mục Hán không nói gì cả, Vương Hưng Nghiệp biết ông đang cân nhắc và suy nghĩ.
“Hơn nữa em còn nghe được một tin khác.” Vương Hưng Nghiệp lại nói: “Ngày hôm sau thì đội tàu của chúng ta đã không còn ở vùng biển ban đầu nữa rồi, em đã nhờ họ điều tra nhưng tàu cũng chưa từng cập bến!”
Sau khi Vương Hưng Nghiệp báo cáo lại với Mục Hán ở Kinh Thành về tiến triển của mấy hôm nay và vài tin tức vụn vặt dùng tiền mua được thì trong lòng Mục Hán đã có một suy luận mơ hồ: Đội thuyền đã bị bắt cóc tới Nam Dương rồi.
Tàu vẫn chưa ra khỏi eo biển Malacca, điều này càng thêm chứng thực suy đoán của Mục Hán.
“Đến Nam Dương đi!” Mục Hán thở dài nói: “Tìm được tung tích của đội tàu cái đã, những việc còn lại tôi sẽ thông báo với các cậu sau!”
Cúp máy xong, Vương Hưng Nghiệp liền dấy lên nghi hoặc: Tại sao Mục Hán có thể đoán định ra được là đội tàu đã bị kéo tới Nam Dương. Phải biết là ba người họ đã phải điều tra ròng rã ba ngày mà cũng chẳng biết được phương hướng cụ thể của đội tàu.
Vương Hưng Nghiệp nhanh chóng thu dọn hành lý rồi tới phòng bên cạnh gõ cửa phòng của Châu Văn Phi và Mã Như Long.
Vương Hưng Nghiệp hiểu Mục Hán, anh biết là Mục Hán sẽ không đoán bừa, chắc chắn là ông ta đã nắm chắc phần nào nên mới bảo anh nhanh chóng đi tới Nam Dương, vì vậy mà anh ta không dám chậm trễ.
May mà hai quốc gia miễn visa nên mới tiết kiệm được không ít thời gian. Một tiếng sau, ba người họ đã ngồi trên du thuyền đi từ Malaysia tới Nam Dương.
Cúp điện thoại của Vương Hưng Nghiệp xong, Mục Hán day mạnh huyệt thái dương. Chuyện ông ta lo nhất lúc này chính là bất kể đội thuyền bị tổ chức của quốc gia nào giữ lại thì những thứ trên thuyền đều có khả năng không thể giữ nổi, hơn nữa là sẽ còn trực tiếp ảnh hưởng tới ông.
Sở dĩ lúc này ông ta bảo Vương Hưng Nghiệp nhanh chóng tìm được đội tàu là vì muốn biết được rốt cuộc là đội tàu đã rơi vào tay ai. Nếu đúng như ông dự đoán, chuyện này mà do doanh nghiệp Tống Thị Nam Dương làm vì muốn báo thù cho Tống Triều Dương thì ông lại chẳng quá lo lắng.
Những thứ hàng hoá trên tàu, đặc biệt là những thứ tương đối nhạy cảm kia tuy quả thực là ông bỏ tiền ra nhưng bất luận là tiền hay hàng thì cũng chẳng phải của một mình ông. Ở trong đó, ngoài ông ra thì bất kỳ một bên nào cũng không phải là phía mà một tập đoàn thương nghiệp lấy việc xuất nhập khẩu, vận chuyển hàng hoá làm nguồn thu chính muốn đắc tội.