Hướng Đông Nam vẫn đang đợi ở phòng làm việc, đợi khi Đỗ Tu Hải bước vào, ông liền ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
“Uống rượu sao?” Hướng Đông Nam khẽ nhíu mày. Ông vốn có thói quen duy trì tác phong quân nhân, không thích thuộc hạ uống rượu trong giờ làm hoặc khi thực hiện nhiệm vụ.
Rượu sẽ khiến người ta lơ là cảnh giác, nới lỏng đề phòng, ông cho rằng, đối với những người làm công tác tình báo, thứ này chẳng khác nào thuốc độc chết người.
“Không kìm nén được sự hưng phấn trong lòng nên uống một chút!” Đỗ Tu Hải cúi đầu trả lời. Hưng phấn là thật nhưng lí do là giả.
Hướng Đông Nam trừng mắt nhìn anh, không hề tranh luận những gì Đỗ Tu Hải nói là thật hay giả. Ông biết, Đỗ Tu Hải có thói quen một mình uống rượu, những thói quen xấu khác cơ bản không có. Về điểm này, vẫn trong phạm vi chấp nhận của ông. Ông sợ nhất là nhân viên trong nội bộ có dính dáng quá nhiều với các thành phần cặn bã trong xã hội, nếu như vậy sẽ dễ xảy ra chuyện.
Đợi sau khi thư ký Hầu đi ra, Đỗ Tu Hải ngồi đối diện với Hướng Đông Nam, khẽ sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, nói với Hướng Đông Nam: “Tôi nhận được tình báo, Kim Bằng rất có thể sắp tới sẽ hoạt động ở Kinh Thành.”
Một câu nói bình thường nhưng giống như vô cùng chấn động. Lão luyện, chín chắn như Hướng Đông Nam cũng không thể duy trì phong độ, đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy.
“Rầm”, một tiếng động lớn vang lên, bàn làm việc rộng lớn bị chấn động rầm rầm.
“Rầm!” Cửa phòng làm việc bất ngờ bị đẩy tung ra, thư ký Hậu và hai cảnh vệ xông vào.
Hướng Đông Nam gây ra tiếng động quá lớn, họ đều tưởng rằng có sự cố xảy ra.
“Ra ngoài!” Mặt Hướng Đông Nam sa sầm. Những thông tin liên quan tới Kim Bằng, ông không muốn để người nào khác ngoài ông và Đỗ Tu Hải biết được.
Thư ký Hầu và hai cảnh vệ liền ra ngoài, khi sắp đóng cửa, thư ký Hầu còn không quên mỉm cười tỏ ý xin lỗi Đỗ Tu Hải.
Đối với việc này, Đỗ Tu Hải rất hiểu, đứng ở lập trường của thư ký Hầu, chức trách của anh ta ngoài việc hỗ trợ Hướng Đông Nam xử lý công việc ra còn bao gồm cả an toàn tính mạng cho Hướng Đông Nam.
Tưởng rằng ở trong căn cứ quân sự, tưởng rằng ở trong văn phòng giống như tường đồng vách sắt là an toàn sao?
Trên đời này làm gì có nơi nào tuyệt đối an toàn, trong lịch sử cận đại, lãnh đạo cao cấp bị đặc công ám sát trong phòng kín cũng không phải không có. Còn có cả lãnh đạo bị cảnh vệ của mình sát hại tại nhà, cuối cùng bị bàn tán khắp nơi, đồn thổi ầm ĩ, thậm chí vì chuyện đó mà dấy lên những đợt chấn chỉnh đặc biệt trong suốt thời gian dài
“Sao có thể chứ?” Hướng Đông Nam trợn tròn mắt nhìn Đỗ Tu Hải, ông không hề tin tưởng lời Đỗ Tu Hải nói.
Kim Bằng là ai, trong cơ quan an ninh, trong cơ quan tình báo, trong lòng lớp người như Lý Tứ Hải, Lý Tam Giang, và cả ông Hướng Đông Nam, cái tên này chính là một truyền kỳ.
Từ khi thành lập tới nay, họ chưa bao giờ từ bỏ những công việc có liên quan tới Kim Bằng. Từng muốn lôi kéo, muốn dụ bắt, cũng từng muốn gài tai mắt vào tổ chức của Kim Bằng, nhưng sau cùng mới phát hiện ra rằng, lực lượng thần bí nhất, hùng mạnh nhất đất nước sau cùng tới đuôi của người ta cũng không hề tóm được.
Cho dù như vậy họ vẫn không hề từ bỏ. Không chỉ là ông, Hướng Đông Nam tin rằng, bất luận là Lý Tam Giang hay Lý Tứ Hải đã nghỉ hưu chắc chắn vẫn đang làm công tác bí mật liên quan. Những thứ khác không dám nói, chỉ cần khống chế được Kim Bằng đồng nghĩa với việc khống chế được một tổ chức gián điệp và đặc công có hiệu quả nhất, toàn diện nhất thế giới.
Đây không khác nào Đồ Long Đao trong tiểu thuyết võ hiệp, người nào có được ông ta, người đó sẽ là thiên hạ đệ nhất.
Trong cả cơ quan an ninh, người có thể đạt tới cấp bậc nhất định chưa bao giờ từ bỏ giấc mộng này, nhưng đã bao năm rồi, chưa từng có ai thành công. Nhân vật như vậy sao có thể bị Đỗ Tu Hải nắm bắt hành tung và xu hướng hành động chứ.
Hướng Đông Nam nhìn chằm chặp Đỗ Tu Hải, thẳng thừng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
“Kim Bằng là người thế nào, sao anh có thể có được tình báo của ông ta?” Hướng Đông Nam thậm chí nghi ngờ Kim Bằng mà Đỗ Tu Hải nói lẽ nào là người khác. Cấp bậc của Đỗ Tu Hải quá thấp, kinh nghiệm quá ít, ông còn cảm thấy Đỗ Tu Hải có thực biết có tồn tại một người như vậy hay không.
“Một người cung cấp thông tin trong tay tôi có giao dịch với một thuộc hạ của Kim Bằng!” Lý do mà Đỗ Tu Hải nói cũng giống hệt với lý do từng nói với Lý Tứ Hải.
“Nói rõ ràng cho tôi biết!” Hướng Đông Nam nhíu mày nói.
Đỗ Tu Hải nói rất chi tiết, toàn bộ một lượt về lai lịch, thân phận và làm thế nào liên hệ với thuộc hạ của Kim Bằng, tổng công giao dịch mấy lần, giao dịch những thông tin tình báo gì… Đợi sau khi anh nói hết mới phát hiện ra, sắc mặt Hướng Đông Nam mỗi lúc một sa sầm.
“Tại sao trước đây chưa từng nghe anh nói về những việc này?” Hướng Đông Nam giọng sắc lạnh hỏi. Từ những thông tin và tình báo mà Đỗ Tu Hải cung cấp, ông hoàn toàn có thể đoán định được Kim Bằng mà Đỗ Tu Hải nói chính là người trong lời đồn.
“Toàn bộ những thông tin này đều có ghi chép lưu giữa trong hồ sơ nội bộ, khi đó tôi chủ yếu là báo cáo với Bộ trưởng Lý Tứ Hải…” Bây giờ tới lượt Đỗ Tu Hải tỏ vẻ vô tội, những điều anh nói là sự thật. Lần gần đây nhất chính là cuộc trò chuyện bí mật trong tầng hầm bí mật dưới tứ hợp viện của Lý Tứ Hải hồi sau Tết.
Hướng Đông Nam ngây người một lát, trước đây Đỗ Tu Hải đích thực là cấp dưới trực thuộc của Lý Tứ Hải.
Đây là một bước đột phá cực lớn, nhân viên nội bộ cuối cùng đã liên hệ được với Kim Bằng, đây là việc mà nhiều năm trước đây tốn rất nhiều tâm sức không làm được, nhưng tại sao chưa bao giờ nghe nói tới việc Lý Tứ Hải có hành động và kế hoạch gì về việc này.
“Trước khi nghỉ hưu, Bộ trưởng Lý không bố trí việc gì cho anh sao?” Hướng Đông Nam đang hào hứng, không hề che giấu hỏi thẳng nghi vấn trong lòng mình.
Ông tin rằng, Đỗ Tu Hải biết được suy nghĩ trong đầu mình. Thời gian gần đây, ông đã dùng rất nhiều cách để lôi kéo Đỗ Tu Hải, chẳng qua cũng là muốn kéo một bộ phận tinh anh trước đây từng làm việc cho Lý Tứ Hải qua, nhằm tăng thêm tiếng nói của mình trong nội bộ.
Ông tin Đỗ Tu Hải không phải là người cổ hủ, người cổ hủ không thể làm được nghề này. Lý Tứ Hải có lợi hại đi chăng nữa cũng đã nghỉ hưu, không có thân phận quan chức. Đỗ Tu Hải chỉ cần không ngu ngốc chắc biết nên lựa chọn thế nào.
“Không!” Đỗ Tu Hải kiên quyết lắc đầu, “Ông ấy chỉ bảo tôi cố gắng duy trì móc xích hiện tại không được làm đứt, nhưng cũng không được có vết tích rõ ràng!”
Đây mới là cách làm điêu luyện, Hướng Đông Nam tán thành gật đầu, đổi lại là ông, ông cũng làm như vậy.
“Vậy người cung cấp thông tin có đáng tin không, có khi nào lộ ra sơ hở không?” Hướng Đông Nam có phần không yên tâm.
Người cung cấp thông tin cao cấp của cơ quan an ninh, có rất nhiều người tới chết cũng không biết từ trước tới giờ mình làm việc cho ai. Nhưng cũng có rất nhiều người ngay từ đầu đã biết thân phận của mình. Hướng Đông Nam chính là đang hỏi điều này.
“Là một Hoa kiều Nhật Bản, anh ta cho rằng tôi cũng là gián điệp của nước khác ẩn náu trong nước, rất yên tâm với thân phận của tôi. Hoàn toàn không có vấn đề gì ở chỗ Kim Bằng.”