Không có món ăn nào cả, trên bàn chỉ có hai chai rượu, rượu rất bình thường và cũng rất rẻ: Rượu Nhị Oa Đầu mười lăm tệ một chai, thậm chí không hề có bao bì. Thông qua thân chai màu xanh nhạt, có thể nhìn thấy rượu trong vắt bên trong.
Đỗ Tu Hải cầm một cốc thủy tinh lên, mở nắp chai, rót đầy cốc, rót hết nguyên nửa chai.
Ngửi mùi rượu cai xè, đồng tử mắt Đỗ Tu Hải mất đi tiêu cự, trong đầu xuất hiện cảnh tượng quen thuộc từ rất lâu trước đây.
Một người đàn ông tóc hoa râm, thân hình cao lớn ngồi trên bàn, tay cầm một chiếc cốc, rượu trong cốc khẽ đong đưa. Trước mặt có để một chai rượu, có thể nhìn thấy nhãn hiệu năm sao và dòng chữ rượu Nhị Oa Đầu.
Bên dưới là ba người thanh niên và một cậu bé chừng hai ba tuổi, còn có một cô gái tuy ăn mặc giản dị nhưng vẫn không thể che lấp nét xinh đẹp.
Người đàn ông trung niên cầm cốc rượu tỏ ý, ba thanh niên và cô gái cũng cầm cốc trước mặt mình lên. Cậu bé xinh đẹp giống con gái kia nói gì đó, chỉ vào cốc nước trên tay mình, kết quả bị người thanh niên nhiều tuổi nhất vỗ một cái vào sau gáy.
Đây là lúc mình vừa tốt nghiệp đại học, năm anh chị em và Bố Già cùng ngồi lại chúc mừng mình.
Đỗ Tu Hải ngừng hồi tưởng, lau nước mắt trên mặt, nâng cốc lên, uống một hơi không ngừng.
Bao năm rồi vẫn là mùi vị đó. Từ khi mình vào cơ quan an ninh quốc gia, vì không để người khác lần theo dấu về điều tra tới mình, anh không còn uống rượu nữa.
Đỗ Tu Hải nhớ Mèo Rừng, đứa em thứ hai bình thường không nói nhiều nhưng trong lòng rất có chủ kiến. Nghĩ tới Hồ Ly tuy mồm mép nhưng làm việc gì cũng rất đâu vào đấy, nhớ tới Lão Tứ thường nhìn trộm mình, nếu mình phát hiện sẽ ngay lập tức đỏ mặt. Đương nhiên còn có cả Lão Ngũ xinh đẹp giống con gái, rất được Bố Già yêu mến…
Thì ra khi đó, tóc Bố Già đã bạc rồi.
Đỗ Tu Hải không dùng cốc, mà cầm thẳng chai rượu, uống hết nửa chai còn lại.
Rượu cay xè kích thích dạ dày, Đỗ Tu Hải cảm thấy mắc ói, nhưng anh vẫn cố nhịn.
Nôn ra rồi sẽ lâu say!
Mình sống rốt cuộc là vì thứ gì?
Vì tiến? Con số trong tài khoản bí mật của mình tới bản thân mình cũng không nhớ rõ. Nhưng mình vẫn phải sống những ngày tháng ra sao? Một mâm sơn hào hải vị trăm nghìn tệ và một tô mì thịt bò mười tệ, trong mắt anh căn bản không hề có sự khác biệt nào cả.
Vì đàn bà? Từ sau ngày đích thân đưa Lão Tứ lên tàu, Đỗ Tu Hải đã thề rằng nếu giữa hai người không có kết quả, cả đời này anh sẽ không chạm vào người đàn bà nào khác.
Đỗ Tu Hải đích thực đã làm được.
Vì quyền lực? Trong mắt người bình thường, thân phận của mình thần bí, thế lực trong tay không thể tưởng tượng, nhưng như vậy thì đã sao nào?
Mình sống như một cái xác không hồn, sống một cách bị động.
Cuộc sống còn có ý nghĩa gì chứ?
Để mặc nước mắt lăn trên gò má, sau đó thuận theo gò má rơi xuống đất. Đỗ Tu Hải cảm thấy trái tim mình trống rỗng.
“Rè rè rè…” Điện thoại không ngừng rung lên, Đỗ Tu Hải như thể không nghe thấy gì. Cứ tiếp tục mở chai rượu thứ hai.
Đầu óc có phần choáng váng, đây là dấu hiệu sắp say. Nhưng anh cảm thấy tốc độ này còn quá chậm, lại rót đầy một cốc nữa, uống một hơi hết sạch.
Say rồi, sẽ không phải khổ sở thế này nữa.
Điện thoại rung lên không ngừng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm trạng của Đỗ Tu Hải. Anh không khỏi trở nên bực bội, móc điện thoại ra, muốn ném vào bức tường trước mặt theo phản xạ.
Vừa mới giơ tay lên, mắt liền liếc nhìn màn hình điện thoại, đầu óc Đỗ Tu Hải có phần mơ mơ màng màng, cảm thấy con số này có chút quen thuộc.
Điện thoại cuối cùng cũng không bị ném đi, Đỗ Tu Hải nhìn con số hiển thị của cuộc gọi tới, nhíu mày hồi tưởng, ngẫm nghĩ, con số này của ai.
Anh lắc mạnh đầu, muốn để mình tỉnh táo hơn một chút, bất ngờ anh nhớ tới cảnh trước khi mình rời khỏi trang viên, Lão Tam Hồ Ly nói với anh số điện thoại liên lạc.
Lập tức Đỗ Tu Hải vã mồ hôi lạnh, cơn say ngay lập tức tan biến vài phần.
Điện thoại là của Bố Già gọi tới.
Không biết tại sao, cũng không biết có phải là do uống nhiều rượu hay không, Đỗ Tu Hải không hề nảy sinh cảm giác sợ hãi không thể kiểm soát khi nghe thấy hai chữ Bố Già như thường lệ, ngược lại anh còn cảm thấy có chút hưng phấn.
Anh cuống cuồng nghe máy, điện thoại kết nối nhưng anh không biết nói gì.
Điện thoại vọng ra giọng nói của người đàn ông có phần già nua, nội dung nói là một dãy số.
Đỗ Tu Hải giống như một đứa trẻ, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Sau ba giây nữa, cuộc gọi kết thúc!” Điện thoại vang lên một giọng nói máy móc.
Đỗ Tu Hải nghẹn ngào một tiếng, một dãy số buột miệng nói ra.
Hai người nói mật mã khi liên lạc.
Đã mấy năm không liên hệ, mật mã liên lạc đương nhiên cũng không dùng tới, Đỗ Tu Hải thậm chí cố tình muốn mình quên đi mọi điều liên quan tới Bố Già. Nhưng tới lúc thực sự cần thiết, mật mã vừa dài vừa rối loạn do những dãy số thuần túy không hề có chút quy luật nào ghép lại được anh ta nói ra không sai một từ, lập tức khiến anh ta kinh ngạc.
“Biệt hiệu?” Bố Già lạnh lùng nói trong điện thoại.
“Ve Sầu!” Đỗ Tu Hải trả lời theo phản xạ.
Biệt hiệu này đã mười năm rồi Đỗ Tu Hải mới một lần nữa nghe được từ miệng người khác.
Khi cần sử dụng biệt hiệu này chứng tỏ là nhiệm vụ khá quan trọng, khá khẩn cấp. Đỗ Tu Hải lập tức trở nên căng thẳng.
“Tiếp tới thuộc vào tuyệt mật…” Trong điện thoại vẫn là giọng nói lạnh lùng của Bố Già. Nhưng Đỗ Tu Hải không dám thở mạnh, lặng lẽ lắng nghe.
Bố Già không hề phí lời một từ nào, sau khi dùng lời lẽ ngắn gọn, đơn giản nhất để biểu đạt rõ ràng dụng ý cần truyền đạt liền ngắt máy.
Ông không nói mình là ai, cũng không hỏi Đỗ Tu Hải là ai. Càng không nhắc tới việc suốt mười năm qua tại sao không gặp mặt Đỗ Tu Hải, cũng không bố trí việc gì cho Đỗ Tu Hải.
Đỗ Tu Hải cầm điện thoại, nhả ra hơi rượu, nhưng đôi mắt mỗi lúc một sáng, căn bản không giống với người mới uống hết gần một lít rượu trắng.
Anh ta dọn sạch chai rượu và cốc rượu trên bàn, hối hận muốn vò đầu bứt tai.
Mẹ kiếp, đúng là uống rượu hỏng chuyện.
Anh ta chạy vào nhà vệ sinh, bắt đầu mở vòi nước, ấn đầu mình vào, không ngừng lấy nước lạnh gội rửa. Sau đó lại ghé miệng xuống dưới vòi nước, ra sức xả nước, cho tới khi tức bụng, không thể uống được nữa mới thôi.
Phương pháp này có thể giúp mình duy trì tỉnh táo ở mức độ cao nhất, cũng có thể nhanh chóng đào thài cồn trong người mình.
Đỗ Tu Hải cũng có chuẩn bị sẵn thuốc loại kích thích tố khiến người ta tỉnh rượu ngay sau thời gian ngắn, nhưng thứ đó có tổn hại rất lớn đối với cơ thể.
Cứ để mặc nước trên tóc chảy xuống áo sơ mi, Đỗ Tu Hải cũng không lau, ngồi trên sô pha gọi vào số điện thoại của Phùng Đào.
“Nhanh chóng tới đón tôi, tôi cần gặp Bộ trưởng Hướng!” Đỗ Tu Hành nói một câu bằng giọng nói lạnh lùng.
Anh ta cảm thấy tế bào toàn thân mình đang vô cùng hưng phấn.