Vừa lên xe được một lúc, Mục Hán liền lấy điện thoại riêng của mình ra gọi cho Vương Hưng Nghiệp.
“Cậu bảo tài vụ chuẩn bị một tờ ngân phiếu tiền mặt giá trị ba triệu tệ đưa tới số N ở con phố tài chính. Cậu tới đó thì ở dưới đợi tôi.”
Ba triệu tệ này ông ta chuẩn bị cho Lý Hương Quân. Số tiền này là ông ta nghe theo kiến nghị của Đỗ Tu Hải để xử lý ổn thoả với Lý Hương Quân. Dĩ nhiên trên danh nghĩa là gửi cho Tống Triều Dương nhưng ông ta đưa tờ ngân phiếu này cho Lý Hương Quân xong thì cô có đưa cho Tống Triều Dương hay không ông ta cũng chẳng quan tâm.
Bất luận là Lý Hương Quân giữ lại tờ ngân phiếu này hay cô đưa nó cho Tống Triều Dương thì cũng chẳng liên quan gì đến ông ta cả. Dựa theo suy nghĩ của Mục Hán thì Lý Hương Quân âm thầm nuốt hết là tốt nhất, như vậy thì ít ra ông ta cũng để lại ấn tượng tốt với cô.
Tất nhiên đây chỉ là kế hoãn binh của Mục Hán, nó không hề gây trở ngại cho thủ đoạn đặc biệt mà ông ta âm thầm để đối phó với Tống Triều Dương. Tiền thì ông ta biếu nhưng người thì ông ta vẫn phải xử lý. Còn như lúc đó có lấy mạng của Tống Triều Dương hay không thì phải xem tâm trạng của ông ta nữa.
Nếu như tới lúc đó mà Lý Hương Quân muốn điều tra thì cũng sẽ vì tờ ngân phiếu này mà giảm thiểu sự nghi ngờ đối với ông ta. Bởi Mục Hán cho rằng ông ta đã hạ mình xuống đủ thấp rồi, nó giống như là vừa bị đối phương đấm cho sưng má bên trái lại vẫn cười đưa nốt má bên phải ra cho đối phương đánh tiếp vậy.
Nếu đến lúc đó mà Lý Hương Quân thật sự vẫn muốn điều tra thì kể cả ông ta có phải bỏ ra năm mươi triệu tệ cho Lý Hương Quân thì ông cũng phải trút cho được cục tức này.
Nếu như thực lực không đủ thì đừng có mà diễu võ giương oai trước mặt người có thực lực lớn mạnh, đây là cái mà Mục Hán muốn nói với Tống Triều Dương lúc này, và cũng là lời ông ta cảnh cáo với chính bản thân. Mục Hán ngồi trong xe, càng nghĩ ông ta lại càng thấy căm hận Tống Triều Dương, bởi ông ta không dám hận người khác. Ông a không dám hận Lý Hương Quân, không dám hận Đỗ Tu Hải, lại càng không dám hận những nhân vật tầm cỡ mà Đỗ Tu Hải nhắc tới.
Hơn nữa Mục Hán còn cho rằng tất cả mọi điểm liên quan giữa ông ta và những nhân vật tầm cỡ này đều do Tống Triều Dương. Nếu như không có Tống Triều Dương thì kể cả cuối cùng Mục Đức Cao và Lý Tương Tư không có kết quả gì thì ít nhất vẫn có thể tiếp tục làm bạn, tệ nhất thì cũng vẫn là tình cảm bạn bè cùng lớp. Nhỡ đâu sau này ông ta hay Mục Đức Cao gặp phải chuyện gì cần nhờ vả đến Lý Tương Tư thì Lý Tương Tư ít nhất cũng có thể nói giúp một lời với người nhà của cô. Tuyệt đối đừng coi thường sức nặng của một câu nói, vào thời khắc quan trọng thì chỉ một câu nói đơn giản thôi cũng có thể cứu sống tính mạng con người.
Nhưng bây giờ thì sao?
Mục Hán thấy chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng trong lòng mình đã bị mấy cái tát của Tống Triều Dương dập tắt hết rồi. Hành vi của Tống Triều Dương đồng nghĩa với việc lấy đi tính mạng của ông ta. Nếu như không có Tống Triều Dương thì ông ta cũng sẽ chẳng dây vào Lý Hương Quân, cũng sẽ chẳng phải cầu xin Đỗ Tu Hải giúp đỡ. Đang yên đang lành bỗng nhiên bây giờ lại nợ Đỗ Tu Hải một món nợ nhân tình chẳng nói làm gì, đã thế lại còn bị Đỗ Tu Hải mắng cho như chó vậy.
Nợ nhân tình của Đỗ Tu Hải chẳng hề dễ trả. Cái giá phải bỏ ra rất có thể là vài cái mạng người của mình.
Vừa nghĩ tới đây, Mục Hán liền cảm thấy tim mình rớm máu. Sự hận thù đối với Tống Triều Dương lại càng tăng thêm gấp bội. Chính bởi sự xuất hiện của Tống Triều Dương mà Lý Hương Quân với gia thế hùng hậu trở thành kẻ địch tiềm tàng của ông ta. Lúc này, Mục Hán đã chẳng cách nào khống chế được suy nghĩ muốn giết Tống Triều Dương nữa rồi.
Với tính cách của Mục Hán thì cơn giận này bất luận thế nào ông ta cũng không thể nín nhịn được. Tuy trước đây ông ta cũng thường xuyên bị Đỗ Tu Hải sỉ nhục, nhưng Mục Hán vẫn thầm ghi nhớ từng lần từng lần một. Mục Hán tin chắc rằng kiểu gì cũng sẽ có ngày ông ta sẽ báo thù lại.
Vậy nên Mục Hán định sẽ trút hết tất cả cơn giận lên người Tống Triều Dương.
Dựa theo suy đoán của ông ta, thông qua tài liệu thì thời gian Lý Hương Quân và Tống Triều Dương quen nhau chưa lâu, có lẽ họ chỉ có quan hệ giữa người thuê và người uỷ thác mà thôi.
Nhưng nếu như hành động lần này của ông ta với Tống Triều Dương thành công thì chắc chắn Lý Hương Quân sẽ nhận định rằng là ông ta xuống tay, vậy thì ấn tượng của cô về ông ta sẽ rất xấu. Tuy không đến mức cô sẽ trả thù cho Tống Triều Dương nhưng chắc chắn sẽ thầm đánh giá ông ta.
Như tác phong từ trước đến nay của Mục Hán thì kể cả ông ta không qua lại với những người này thì cũng không thể để lại ấn tượng xấu trong lòng họ. Nhưng tới lúc này rồi thì việc như vậy chẳng cách nào tránh khỏi nữa.
Tính kỹ lại, ông ta vì chuyện của Tống Triều Dương mà đưa cho tên đầu trọc năm triệu tệ, rồi lại biếu cho Lý Hương Quân ba triệu tệ, tổng cộng còn chưa đến mười triệu tệ, chút tiền này đối với Mục Hán quả thực chẳng sá gì. Nhưng Mục Hán có tiêu chuẩn cân đo đong đếm riêng. Nếu chỗ tiền này mà ông giao cho Châu Văn Phi và Mã Như Long thì đổi lại được bao nhiêu, lợi nhuận có khi phải hơn gấp mười lần. Nhưng nếu đưa cho gã đầu trọc và Thú Y thì lợi nhuận lại càng không tài nào tưởng tượng nổi.
Tuy Mục Hán lấy tỷ lệ thành công 100% để tính toán ra tỷ lệ thật sự thì đến ngay cả 1% cũng chẳng tới nhưng Mục Hán cho rằng nếu không có Tống Triều Dương thì những cái mà ông ta tưởng tượng ra đều có thể thực hiện được. Mối hận trong lòng ông ta với Tống Triều Dương lúc này đã lên tới đỉnh điểm.
Vừa đi vào phố, Mục Hán liền xuống xe. Đuổi chiếc xe sang mà trang viên sắp xếp để đưa mình đi xong, ông ta bước đi không có mục đích trên phố gần nửa tiếng đồng hồ. Đến khi chắc chắn rằng không ai theo dõi mình thì ông ta mới vẫy một chiếc xe taxi ở bên đường để đi tới con phố tài chính.
Khoảng gần một tiếng sau ông ta mới đến văn phòng luật của Lý Hương Quân, lúc này Vương Hưng Nghiệp đã đợi ông ở đó.