Đợi sau khi Ngọc Châu đưa Đỗ Tu Hải rời đi, cô gái có dáng đi đẹp liền trò chuyện cùng ông ta, trước đây, những lúc thế này Mục Hán chắc chắn sẽ đùa giỡn vài câu, nói không chừng còn nảy sinh ý định, hỏi số điện thoại của người đẹp là gì, nhưng tới giờ ông ta không hề có ý định này.
Cô gái xinh đẹp đứng trước mặt ông ta không khác gì không khí.
Sau khi Đỗ Tu Hải đi khỏi, Mục Hán liền xua tay với cô gái xinh đẹp: “Cô ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh một lát, đừng để ai tới làm phiền tôi.”
Cô gái xinh đẹp mỉm cười đáp một tiếng sau đó rời khỏi phòng.
Mục Hán nằm ngả người trên giường la hán, sau đó châm một điếu xì gà, ông ta không ngừng nghĩ lại những lời giáo huấn của Đỗ Tu Hải lúc nãy, càng nghĩ càng thấy có lý, càng nghĩ càng cảm thấy phán đoán của Đỗ Tu Hải là rất chính xác, từ từ ông ta cũng thấy vã mồ hôi lạnh.
Mục Hán kéo bung cà vạt trên cổ, thở hổn hển, ông ta cảm thấy lồng ngực như có một ngọn lửa thiêu đốt, sắp đốt cháy mình, ngoài sợ hãi ra ông ta càng cảm thấy phẫn nộ.
Đúng là một đám ăn thịt gặm cả xương!
Mục Hán căm hận Đỗ Tu Hải, cũng căm hận mấy nhân vật lớn mà Đỗ Tu Hải vừa nhắc tới.
Mục Hán càng căm hận sự sỉ nhục của Đỗ Tu Hải đối với mình, Mục Hán cho rằng mình có tài sản nghìn tỉ, còn có thân phận quý tộc nước Anh tôn quý trong con mắt người khác, nhưng trong mắt Đỗ Tu Hải, những thứ này không là gì cả.
Đỗ Tu Hải chưa bao giờ che giấu sự khinh miệt đối với mình, bất luận là gặp mặt hay gọi điện thoại, trước mặt Đỗ Tu Hải, mình đều đã quen với việc bị quát mắng sai khiến. Cho dù thông qua quan hệ của Đỗ Tu Hải, Mục Hán nhận được những thứ mà mình muốn, có được thành tựu như ngày hôm nay, tác dụng của Đỗ Tu Hải chiếm quá nửa, nhưng dù là vậy, Mục Hán vẫn rất căm hận Đỗ Tu Hải, căm hận Đỗ Tu Hải xem thường mình.
“Sẽ có một ngày tôi khiến các người phải trả giá vì đã xem thường tôi!” Mục Hán nghiến răng nghiến lợi để lộ ra gân xanh ở cổ, lửa giận trong mắt giống như sắp phun trào.
Mục Hán hít thở thật sâu vài hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, ông ta không phải là người không kiểm soát được bản thân, nếu không cũng không có được thành tựu như ngày hôm nay.
Đàn ông có thể tức giận nhưng không thể để cơn giận lấn át lí trí, đây là quan điểm mà Mục Hán luôn tin theo, ông ta cũng vẫn luôn làm như vậy. Thay vì lãng phí thời gian vào việc nghiến răng nghiến lợi, căm hận chửi bới, lại không khiến kẻ địch bớt đi được miếng da nào, không bằng có chút hành động thực tế.
Ông ta không đối phó được với những nhân vật lớn mà Đỗ Tu Hải nói, ông ta cũng không đối phó được với Đỗ Tu Hải, vì thực lực của những người này mạnh hơn ông ta, đánh chết ông ta cũng giống như đánh chết một con kiến. Mục Hán không dám trắng trợn ra tay cũng không dám ngấm ngầm giở trò, nhưng đối phó với những người mà ông ta cho rằng yếu hơn mình thì hoàn toàn có thể.
Mục Hán hiện giờ đã chuyển toàn bộ lửa giận lên người Tống Triều Dương, nực cười là mình vì sợ hãi suýt nữa đã bỏ ra năm mươi triệu tệ, Mục Hán càng nghĩ càng thấy bực bội, cáo mượn oai hùm thực sự chính là như vậy!
Thì ra Tống Triều Dương chỉ là mượn danh Lý Hương Quân để che mắt mình, sau khi bị Đỗ Tu Hải nhắc nhở, Mục Hán mới phát hiện ra rằng, so với mình, Tống Triều Dương mới nhỏ bé làm sao, không ức hiếp cậu ta thì còn ức hiếp ai.
Mục Hán nổi giận đùng đùng lấy điện thoại ra, gọi vào một số điện thoại, điện thoại của đối phương nhanh chóng kết nối, sau đó trong điện thoại vọng ra tiếng gõ bàn phím lách tách.
“Sao vậy, sếp!” Phía đối diện có người hỏi, động tác gõ bàn phím vẫn không hề dừng lại.
“Việc lúc trước nói với anh, lên kế hoạch sao rồi?” Mục Hán lạnh lùng hỏi. Việc ông ta nói là việc đối phó với Tống Triều Dương lúc trước nói với thuộc hạ.
“Tìm được một người giúp đỡ, chắc là không vấn đề gì cả!” Người trong điện thoại nói.
“Được rồi, quá trình tôi cũng không hỏi nhiều, càng anh mau chóng hành động là được, tôi muốn người còn sống, chỉ cần còn một hơi thở là được.” Mục Hán hạ thấp giọng nói.
“Sếp, anh cũng biết quy tắc nghề nghiệp của chúng tôi.” Người đàn ông đầu bên kia bật cười nói, “Mạng người tuyệt đối không động chạm, tới lúc đó chúng tôi dẫn người tới cho anh là được. Việc còn lại anh tự quyết định!”
“Thế là được rồi, tôi chỉ cần kết quả.” Mục Hán nói tiếp, “Chi phí bao nhiêu, nói một con số, cho tôi tài khoản an toàn, tôi chuyển tiền cho anh.”
“Năm triệu tệ!” Người đàn ông trong điện thoại trầm ngâm mấy giây, hình như thì thầm gì đó với người bên cạnh một câu sau đó mới báo số tiền, rồi nói: “Tôi và Thú Y mỗi người lấy một triệu tệ, hoàn toàn là tiền bồi dưỡng, coi như tôi và Thú Y tiện tay giúp sếp, số tiền còn lại là trả cho cao thủ mời tới.”
Đối với Mục Hán mà nói, năm triệu tệ không hề nhiều, lúc sáng, ông thậm chí còn có ý định bồi thường cho Tống Triều Dương năm mươi triệu tệ, nếu không phải Đỗ Tu Hải điều tra được thông tin mà ông muốn biết, năm mươi triệu tệ này đã được gửi vào tài khoản của Tống Triều Dương rồi.
Và đối phương thực sự không đòi nhiều, trong mắt người thường, một triệu tệ là số tiền khổng lồ nhưng đối với những người trong điện thoại mà nói, đây đúng chỉ là tiền bồi dưỡng.
Mục Hán sau khi ngắt điện thoại liền gọi ra cửa một tiếng: “Phục vụ!”
Cửa được mở ra, để lộ gương mặt xinh đẹp của Ngọc Châu.
“Thưa ngài, cho hỏi ngài có dặn dò gì?” Ngọc Châu mỉm cười nói.
Đúng là kẻ nhìn người bằng nửa con mắt! Mục Hán thầm nhủ trong lòng, khi gặp Đỗ Tu Hải có thẻ hội viên thì là quý khách, khi nhìn thấy mình thì chỉ gọi là ngài. Mục Hán đoán không sai, ở trang viên này, cách xưng hô người có tiền thanh toán và người cùng bạn bè tới chi tiêu là hoàn toàn khác biệt.
“Gọi xe giúp tôi.” Mục Hán lạnh lùng nói.
“Ngài đợi một lát.” Ngọc Châu mỉm cười trả lời sau đó đóng cửa phòng lại.
Khi Đỗ Tu Hải tới là lái xe BMW của mình tới, Mục Hán không dẫn theo ai cả, cũng không để Vương Hưng Nghiệp lái xe đưa mình tới, cũng không tự mình lái xe, mà là dùng phần mềm gọi xe để gọi một chiếc xe tương đối sang trọng đưa mình tới đây. Và ông ta xuống dưới tòa nhà văn phòng trước khi gọi xe nửa tiếng, sau ba mươi phút đi bộ mới gọi xe.
Mỗi lần gặp mặt Đỗ Tu Hải, Mục Hán đều vô cùng thận trọng, chỉ hận bản thân không biến thành người tàng hình, chỉ trong chớp mắt đã có thể tới được chỗ hẹn với Đỗ Tu Hải. Đỗ Tu Hải sợ thân phận bại lộ, vì anh ta là người của chính phủ, Mục Hán đồng thời cũng sợ vì ông ta là giặc trong mắt chính phủ.
Trang viên có dịch vụ đưa đón miễn phí, chỉ cần trong phạm vi Kinh Thành đều sẽ đưa anh tới nơi anh muốn tới. Không tới một phút, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, Mục Hán đám một tiếng, Ngọc Châu liền đẩy cửa bước vào nói với Mục Hán rằng xe đã chuẩn bị xong.
Ngọc Châu từ đầu tới cuối đều mỉm cười nói với Mục Hán, nhưng Mục Hán không hề tỏ thái độ thân thiện với cô. Mục Hán để Ngọc Châu giúp mặc từng chiếc áo một, thắt cà vạt, đột mũ.
Mục Hán rời khỏi trang viên, ngồi lên chiếc xe sang trọng mà trang viên sắp xếp đi về nội thành.