Khi ông ta vô tình biết được con trai mình Mục Đức Cao đang theo đuổi Lý Tương Tư, ông chỉ cử Vương Hưng Nghiệp đi điều tra gia cảnh của Lý Tương Tư, nhưng thông tin nhận được thì rất hoành tráng.
Ba của Lý Tương Tư, Lý Quán Kiệt thuộc lớp người tuổi trẻ tài cao của Quân khu, mẹ Hứa Chỉ Lan giữ chức vụ cao trong tòa án. Điều tra tiếp lên trên thì cũng giống như gia cảnh của Lý Hương Quân lần này, không điều tra ra được bất cứ điều gì nữa.
Do lòng hiếu kỳ, Mục Hán đã tốn không ít công sức mới có được một thông tin rất mơ hồ: Ông của Lý Tương Tư giữ chức vụ ở Bộ An ninh, hơn nữa còn là một trong số những lãnh đạo chủ chốt.
Sau khi ông ta nghe được tin này, ngoài kinh ngạc ra thì chỉ còn hưng phấn.
Mục Hán suy đi tính lại, từng dự tính thông qua quan hệ giữa Mục Đức Cao và Lý Tương Tư, nếu như thực sự thành công, thành tựu sau này của mình chắc chắn sẽ đạt tới một tầm cao mà mình không thể ngờ tới được. Vì thế ông ta mới không tiếc sức lực ủng hộ Mục Đức Cao.
Thậm chí vì Mục Đức Cao, ông ta đã sử dụng một số thủ đoạn vượt mức thông thường với Tống Triều Dương, người mà Mục Đức Cao xem là tình địch.
Những thông tin rõ ràng sẽ khiến Đỗ Tu Hải phản cảm này, ông ta đương nhiên sẽ không chủ động nói ra. Nhưng ông ta tự hỏi lòng mình, ông ta chưa bao giờ có ý định muốn dừng hợp tác với Đỗ Tu Hải.
Ông ta và Đỗ Tu Hải hợp tác khá thuận lợi, Đỗ Tu Hải cung cấp cho ông ta những thứ mà ông ta tìm mọi cách để có được, ông ta cũng thỏa mãn một bộ phận yêu cầu của Đỗ Tu Hải. Vì thế mặc dù thái độ của Đỗ Tu Hải với mình không tốt, có chút xem thường nhưng những thứ Đỗ Tu Hải cho mình đều là những thứ mà nếu như thông qua các quan hệ khác hoặc những con đường khác đều không thể có được, khi mình không thể thoát ly được Đỗ Tu Hải, cho dù có bị sỉ nhục thêm nữa, Mục Hán cũng phải nghiến răng nín chịu. Cho tới ngày ông ta cho rằng có thể báo thù.
Vì thế vừa nghe Đỗ Tu Hải nói chấm dứt hợp tác, Mục Hán bình thường luôn vững vàng như Thái Sơn cũng hiếm có để lộ thái độ hoảng loạn.
Đỗ Tu Hải vừa nói vừa thầm quan sát sắc mặt của Đỗ Tu Hải, anh có thể nhận ra Mục Hán có chút hoảng hốt không biết phải làm sao, điều này không phải là giả bộ mà là xuất phát từ nội tâm.
Cũng may, tên khốn này mặc dù đang nằm mơ nhưng chí ít chưa tới mức hết thuốc chữa. Nếu không Đỗ Tu Hải sẽ phải suy nghĩ dùng thủ đoạn với Mục Hán.
Nếu như dùng thủ đoạn thì không bao lâu sau cuộc trò chuyện này, anh sẽ phải khiến Mục Hán biến mất khỏi thế gian.
Việc lần này đã gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh với Đỗ Tu Hải, dã tâm hừng hực và tự tin quá đà đã khiến Mục Hán có chút ngông cuồng. Đối với mình mà nói, Mục Hán hiện giờ giống như một trái bom hẹn giờ, sẽ có một ngày ảnh hưởng tới mình, mình cũng nên dành thời gian để suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể dập tắt ẩn họa này ngay khi mới nhen nhóm.
Mục Hán không biết trong lòng Đỗ Tu Hải đã nảy sinh ý định giết mình, ông ta vẫn định biện giải cho bản thân.
“Tôi chỉ nghĩ là nếu như có thể dựa vào mối quan hệ này, sau này sẽ có thêm một tấm bùa hộ mệnh.”
“Ha ha, bùa hộ mệnh ư?” Đỗ Tu Hải nghe xong liền bật cười lạnh lùng!
“Những việc anh làm nếu như đã phạm rồi thì có là ông trời cũng không cứu được anh. Lại còn ảo tưởng tìm được một tấm bùa hộ mệnh, anh đừng nằm mơ nữa, mau tỉnh lại đi!” Đỗ Tu Hải mỉa mai nói.
Mục Hán quả thực đã nghe ra được chút ít bất thường trong những lời nói này, và thấp thoáng cảm nhận được chút ít nguy hiểm. Ý Đỗ Tu Hải hé lộ khác biệt hoàn toàn với những gì mình liên tưởng trong đầu.
“Anh cho rằng như vậy không được?” Mục Hán ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi.
“Anh vẫn quá xem trọng quan hệ rồi.” Đỗ Tu Hải nhìn Mục Hán, càng nhìn càng cảm thấy trí tuệ hiện tại của đối phương quá thấp, nói Mục Hán giống như một con heo cũng không sai.
“Anh tưởng rằng có nhiều mối quan hệ, hoặc quyền lực của đối phương càng lớn là có thể một tay che trời sao?” Đỗ Tu Hải bóng gió cười nói, lời nói ngập tràn ý mỉa mai.
“Bất luận là ai, quyền lực trong tay đều không phải là của bản thân, đều là của người khác giao cho anh ta, cho dù là những người có quyền lực, muốn dùng quyền lực trong tay để làm việc gì đó cũng tuyệt đối phải suy đi tính lại những điều được và mất!”
“Dùng quyền lực để làm việc này, mình có thể nhận được gì, phần thưởng và cái giá phải trả có cân bằng hay không? Có khi nào sẽ có ảnh hưởng bất lợi không? Có ảnh hưởng tới địa vị của mình hay không? Có dẫn tới ẩn họa tiềm tàng không? Anh tưởng rằng người trong tay có quyền lực thì có thể làm mưa làm gió, muốn làm gì thì làm sao?” Đỗ Tu Hải cười nhạt hỏi.
“Anh nghĩ đơn giản quá, càng là người quyền cao chức trọng, làm việc càng phải tỉ mỉ, suy nghĩ càng nhiều, tính toán cũng càng nhiều.”
“Anh cứ thế dấn thân tới, thuần túy là tự tìm đường chết. Nếu tôi là vị đó, chỉ cần biết được một việc bất kỳ anh làm trong những năm qua, điều đầu tiên nghĩ tới không phải là giúp anh mà là lật lại những việc anh đã làm, viết thêm một nét thật đậm trên sổ thành tích của mình!”
“Đối với người như ông ta, thành tích như vậy, bất luận dùng bao nhiều tiền bạc, bao nhiêu tình nghĩa cũng không thể đổi được.”
“Sao lại vậy chứ?” Mục Hán nghe tới mức ngây người, sững sờ há hốc miệng.
“Vì thế hãy mau thu lại ảo tượng của anh đi!” Đỗ Tu Hải nói tiếp: “Cũng may tôi phát hiện ra sớm, nói ra tôi vẫn phải cám ơn tên nhóc đó. Nếu như không phải nó xen một chân vào giữa, phá hỏng việc này của anh, nếu anh còn tiếp tục ngu xuẩn nữa sớm muộn cũng sẽ có ngày bị người khác một tay đập chết, không tỉnh lại nổi.”
Đỗ Tu Hải đang cám ơn Tống Triều Dương, nếu không có Tống Triều Dương xuất hiện, nếu không phải vì Lý Tương Tư có thiện cảm với Tống Triều Dương và bị Mục Đức Cao nhìn thấy, tiếp tục báo thù Tống Triều Dương, gây ra nhiều chuyện như vậy.
Nếu không phải vì quan hệ của Tống Triều Dương, Mục Hán cho rằng mình đắc tội với Lý Hương Quân, và lại không điều tra ra được thân thế của Lý Hương Quân nên mới cầu khẩn lên cấp trên của mình, vậy thì mình căn bản không thể biết được những việc này.
Bây giờ nghĩ lại, Đỗ Tu Hải vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi. Khi anh vừa cảm thấy may mắn vì Mục Hán không thực sự đắc tội với Lý Hương Quân thì lại bị hành vi muốn dựa thế Thứ trưởng Lý Tam Giang của Mục Hán làm cho sợ gần chết.
Có thể đi tới bước này, đâu có ai là kẻ tầm thường? Bất luận là Lý Tam Giang hay Hướng Đông Nam, không ai đơn giản cả, người nào người nấy đều giống như lão hồ ly ngàn năm, đối mặt với những người này, Mục Hán non nớt giống như một kẻ đần độn vậy.
Đỗ Tu Hải tự hỏi lòng mình, nếu như đổi lại là mình, chắc chắn sẽ không giở thủ đoạn trước mặt những người như vậy, huống hồ giống như những gì Mục Hán nói, muốn tìm một tấm bùa hộ mệnh, điều này giống như nằm mơ vàng từ trên trời rơi xuống.