"Tôi phát hiện giờ gan anh càng lúc càng lớn rồi đó.” Đỗ Tu Hải chậm rãi nói, nhưng đôi mắt dần dần nheo lại.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, Mục Hán có thể nhận thấy hai điểm sáng lạnh lùng trong đó. Mục Hán ngẩng đầu lên, vội nghía sắc mặt của Đỗ Tu Hải, sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, bộ dạng rửa tai lắng nghe. Ông không biết mình đã chạm vào chỗ kỵ nào của Đỗ Tu Hải, trông điệu bộ hiện giờ của Đỗ Tu Hải, rõ ràng là muốn dạy dỗ mình một bài học.
“Chuyện anh gây ra lần này, nguyên nhân căn bản nằm ở đâu, anh có biết không?” Đỗ Tu Hải lạnh giọng hỏi.
“Biết!” Mục Hán gật đầu nghiêm túc, đáp một tiếng.
“Anh biết cái quần!” Đỗ Tu Hải quát nạt, tức giận mắng mỏ.
Mục Hán vẫn cúi đầu, ngoan ngoãn như một học sinh gương mẫu gặp phải thầy chủ nhiệm, một chút biểu cảm mất bình tĩnh cũng chẳng dám hé ra.
“Anh nhìn xem quãng thời gian này anh đã làm những việc gì?” Đỗ Tu Hải phẫn nộ mắng mỏ, “Tôi và anh quen biết nhau lâu như vậy, tôi luôn nghĩ anh là một người khôn ngoan, có năng lực, còn có dã tâm, càng có trí thông minh, nhưng lần đầu tiên tôi phát hiện, con mẹ nó anh ngu không bằng con lợn.”
Nghe đến chữ “lợn”, Mục Hán càng cúi đầu thấp hơn nữa, cơ mặt hơi co rút vài phát, trong hai con mắt lóe lên tia tức giận, nhưng đáng tiếc hiện giờ ông đang cúi đầu, Đỗ Tu Hải vốn dĩ chẳng thấy được biểu cảm trên gương mặt ông ta. Hoặc là, dù Đỗ Tu Hải bắt gặp, e rằng cũng chẳng thèm để ý đâu.
“Tôi biết chắc chắn anh không phục.” Đỗ Tu Hải tiếp tục la mắng, “Nhưng con mẹ nó anh dám ăn gan hùm từ nơi đâu, dám cả gan có tâm tư như vậy!”
Mục Hán đè nén cơn lửa giận trong lòng, cố gắng tập trung tinh thần nghe lời nói của Đỗ Tu Hải, nhưng đến hiện tại, ông vẫn đang bị mắng đến ngu ngơ, vốn không biết mình làm sai chỗ nào. Nếu vì Đỗ Tu Hải e ngại mình đã đụng chạm đến Lý Hương Quân, trước khi bàn luận về vụ việc này, thì nhất định sẽ dạy dỗ mình bài học, chứ không phải đợi đến khi nói xong vụ việc, mới bắt đầu tính sổ.
Hai người hợp tác cùng nhau được một quãng thời gian dài, tiếp xúc nhau nhiều, đã có sự hiểu biết về một số thói quen của nhau, Mục Hán cảm thấy, Đỗ Tu Hải mắng mỏ mình như thế, chắc chắn có nguyên nhân khác.
“Anh có biết rằng, suy nghĩ của anh nguy hiểm đến cỡ nào không?” Đỗ Tu Hải hừ lạnh một tiếng, “Hình dung cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, là lời khen ngợi quá đáng dành cho anh, anh chỉ đơn thuần là con kiến nhỏ nhảy vào chảo dầu sôi nóng bỏng, ngay cả sủi bọt cũng chẳng được, con mẹ nó là đơn thuần tự tìm đến cái chết đó.”
Vừa nghe câu “cóc mà đòi ăn thịt thiên nga”, Mục Hán ngay lập tức tỉnh ngộ, tìm được nguyên nhân Đỗ Tu Hải mắng mỏ mình, thì ra vì chuyện mình xúi dại Mục Đức Cao theo đuổi Lý Tương Tư.
Trông bộ dạng suy tư của Mục Hán, Đỗ Tu Hải cười lạnh mắng tiếp, “Đã nghĩ ra rồi à? Nói anh ngu, anh còn không đồng ý, loại người kia để anh dám cả gan chấm mút sao? Anh có biết con người tính cách của ông ta, anh có biết phương pháp và thủ đoạn xử lý công việc của ông ta, anh có biết trong tay ông ta nắm quyền lợi lớn cỡ nào không? Ếch ngồi đáy giếng, chính là nói anh đó! Anh muốn tự giết mình, được, không thành vấn đề, nhưng con mẹ nó đừng làm vậy sẽ hại chết bố mày đấy, anh có biết không?”
Nói đến đây, Đỗ Tu Hải giận dữ trừng mắt, liền đập tách trà trong tay lên bàn, tách trà vỡ tung, nát thành từng mảnh vụn, bỗng chốc cắt đứt lòng bàn tay của Đỗ Tu Hải.
Nghe tiếng động lớn được truyền ra từ bên trong, Ngọc Châu chờ đợi ngoài cửa có chút không yên tâm, gõ nhẹ cánh cửa hai phát, dịu dàng hỏi, “Quý khách, xin hỏi có gì dặn dò không?”
“Cút ra ngoài!” Đỗ Tu Hải quát tháo một câu.
Cảm nhận được cơn giận từ trong lời nói của Đỗ Tu Hải, Ngọc Châu đứng ngoài cửa lén bĩu môi, thả cánh tay thon thả đã nắm lên ổ khóa cửa, lui về sau một bước, tiếp tục canh chờ ở bên ngoài.
Mục Hán bị mắng đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, ngồi yên trong kia, lặng lẽ chịu đựng cơn lửa giận của Đỗ Tu Hải.
Đỗ Tu Hải cầm lấy chiếc khăn trên mặt bàn, lau chùi vết máu thấm ra từ lòng bàn tay, tiếp tục đem chiếc khăn nhuốm máu, vò thành một cục, nhét vào túi quần của mình, có thể không để lại dấu vết, thì đừng để lại dấu vết, đây là tác phong hành sự quen thuộc của Đỗ Tu Hải.
Dụng cụ và dược phẩm cần thiết cho việc cấp cứu, toàn bộ nằm trong chiếc xe hàng nội địa màu đen, Đỗ Tu Hải không mang theo bên mình. Đối với anh mà nói, vết thương nhỏ như vậy, chẳng khác gì với vết muỗi chích, nên anh vốn chẳng thèm để ý, chỉ cần cẩn thận đừng để vết máu lưu lại nơi đây là được.
“Nếu anh không muốn hợp tác nữa, muốn trèo cây cao, hoàn toàn không thành vấn đề.” Đỗ Tu Hải tiếp tục dùng giọng điệu bình tĩnh nói.
Mục Hán rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, há miệng định biện giải vài câu, nhưng Đỗ Tu Hải không cho ông ta cơ hội, anh giơ một bàn tay nguyên vẹn còn lại ra, nhẹ nhàng đong đưa, nói tiếp, “Anh đừng xen lời, nghe tôi nói xong đã.”
Mục Hán gật đầu, ngoan ngoãn ngậm mồm.
“Kết thúc hợp tác, hoàn toàn không thành vấn đề.” Đỗ Tu Hải nói tiếp, “Chúng ta có thể chia tay trong vui vẻ, chỉ cần anh đề xuất, chắc chắn tôi sẽ đồng ý, chúng ta mạnh ai nấy giải quyết sạch sẽ công việc còn sót lại, coi như chưa từng quen biết nhau, đường rộng thênh thang, mạnh ai nấy đi, anh kiếm tiền của anh, tôi làm quan của tôi, cả hai an toàn vô sự, mạng ai nấy do trời định. Nhưng ít ra anh phải nói trước cho tôi biết, có đúng không?”
“Sếp, tôi tuyệt đối không có ý nghĩ đó.” Mục Hán cúi đầu buồn bực đáp.
“Nếu anh không có ý định đó, không có sự tính toán đó, vậy chuyện này là sao?”
Mục Hán há miệng, lại không biết mình nên giải thích như thế nào.