Trong lá thư ông nội để lại cho mình, tuy có một vài câu chứa ẩn ý, nhưng Tống Triều Dương vẫn có chút nghi ngờ về thân phận của ông nội, thân phận của ông nội không đơn giản, và phe đối lập với ông nội, rất có thể là cơ quan quốc gia.
Tống Triều Dương hiểu rất rõ, mình muốn đạt mục đích tìm được ông nội tuyệt đối không dễ dàng, có thể sẽ trả giá rất nhiều. Rất có thể mất đi sự tự do, thậm chí có thể mất mạng. Vì thế Tống Triều Dương không muốn liên lụy bất kì ai, dù là Lý Hương Quân, hay Lý Tương Tư.
Nhưng Tống Triều Dương chẳng hề lo sợ, con người chỉ khi nào trải qua trắc trở mới trở nên trưởng thành. Tống Triều Dương đi theo ông nội từ nhỏ đến lớn, tuy không đến mức gặp nhiều tai nạn, nhưng tuyệt đối được xem như lang bạt kỳ hồ. Cộng thêm quá trình lánh nạn từ Nam Thành đến Kinh Thành, càng khiến lòng quyết tâm của Tống Triều Dương thêm kiên định: tìm được ông nội, hỏi rõ ràng, rốt cuộc ông nội mang thân phận gì, ba mẹ của mình rốt cuộc là ai?
Đây là sự dò hỏi về lai lịch của bản thân, nhận được sự khẳng định và chắc chắn về xuất thân của mình, cho dù là Tôn Ngộ Không trời sinh đất dưỡng, chí ít cũng biết được mình nhảy ra từ tảng đá.
Từ nhỏ đến lớn chịu nhiều sự vất vả bôn ba, và đa phần thời gian tự mình bươn chải, trưởng thành, khiến Tống Triều Dương từ nhỏ đến lớn có khát vọng tột độ về tình thân, thậm chí đã trở thành niềm tin mãnh liệt nhất trong lòng cậu.
Nếu không có tình thân, vậy có khác gì một kẻ khờ bị bòn rút tư duy? Tồn tại lãng phí thực phẩm, chết cũng lãng phí chỗ chôn. Đây là thái độ kiên định nhất cho đến thời điểm hiện giờ trong lòng Tống Triều Dương.
Vì vậy, dù phải trả giá bằng mạng sống, Tống Triều Dương cũng phải tìm bằng được ông nội. Đây là mục tiêu lớn nhất của cậu ở thời điểm hiện tại, bất cứ sự việc nào khác đều phải dẹp sang một bên, bao gồm cả chuyện tình yêu!
“Cám ơn Hiệu phó Hà!” Lý Hương Quân cùng Đội trưởng Tiết đứng dậy, bắt tay chào tạm biệt với Hiệu phó.
Tống Triều Dương hiện giờ tương đối có mắt quan sát, Hiệu phó Hà vừa đứng dậy, Tống Triều Dương nhanh chóng bước đến cửa, mở cửa phòng làm việc ra.
Bao gồm cả Hiệu phó phụ trách an toàn ninh trường học trước kia, ba người đứng ngoài cửa phòng làm việc của Hiệu phó Hà, trên mặt mang biểu cảm mong mỏi.
Khi bắt gặp ba người này, sắc mặt của Hiệu phó Hà hơi thay đổi một chút. Nhưng vì đang có người ngoài ở đây, ông không mở miệng quát mắng, chỉ lạnh lùng buông ra một câu: “Không có việc gì làm sao?”
Sắc mặt của ba người vô cùng khó coi, trước kia ngoài thầy Hiệu trưởng, trong trường vẫn chưa ai dám nói chuyện với bọn họ như thế. Bọn họ cảm thấy, Hiệu phó Hà đến từ bên ngoài, tuy mang danh Hiệu phó, nhưng nếu bọn họ chưa bị giáng chức, hoàn toàn có thể áp chế Hiệu phó Hà.
Đáng tiếc, ba người bọn họ vốn không ý thức được cảnh ngộ tương lai của bản thân, vẫn ảo tưởng có thể khôi phục chức vụ, mặc sức vơ vét.
Hiệu phó Hà không thèm đếm xỉa đến ba người đứng ngoài cửa, chuẩn bị tiễn Lý Hương Quân xuống lầu, khi quay người đi đến thang gác, nhìn thấy Lý Tương Tư đang đứng chờ ở ngay thang gác.
Hàng tóc mái lưa thưa dính vào trán, làn da non mịn rớm mồ hôi hạt li ti, thuận theo hướng tràn đầy ánh sáng, có thể thấy rõ được hàng lông tơ nho nhỏ trên gương mặt.
Vẫn tràn trề sức sống, vẫn năng động phát sáng, vẫn tỏa hào quang rực rỡ, vẫn tươi trẻ động lòng người.
Nghe tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng của Lý Tương Tư, nhìn cặp ngực không ngừng nhấp nhô lên xuống, Tống Triều Dương có thể đoán được nguyên nhân đại khái, trong lòng bất chợt cảm thấy ấm áp, vô thức nhìn về phía Lý Tương Tư.
Chạm phải ánh mắt của Tống Triều Dương, đôi mắt của Lý Tương Tư ngay lập tức phát sáng, như hai ngôi sao lung linh trong đêm tối, lan tỏa tia sáng thâm sâu.
Rõ ràng chẳng nhớ giữa hai người từng có bất kì sự ăn ý nào, nhưng Tống Triều Dương đọc hiểu hàm ý qua ánh mắt của Lý Tương Tư, như trút được gánh nặng xen lẫn sự vui mừng.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Lý Tương Tư dời ánh mắt, cúi đầu chào Hiệu phó Hà, lễ phép lên tiếng: “Chào thầy Hiệu phó!” Sau đó di chuyển về sau hai bước nhẹ nhàng, nhường lối thang gác.
Hiệu phó Hà chẳng có ấn tượng gì với Lý Tương Tư, đương nhiên cũng không biết Lý Tương Tư chính là cô học trò phá phách có tiếng trong trường. Chỉ gật nhẹ đầu, bèn chuẩn bị xuống lầu.
Bước chân của Hiệu phó Hà đã bước xuống bậc thang đầu tiên, nhưng cảm giác sau lưng dường như không có động tĩnh, dừng lại theo phản xạ, quay đầu nhìn về phía sau.
Ba người còn lại, Lý Hương Quân đi phía trước, khi cô phát hiện ra Lý Tương Tư, bèn lập tức dừng bước. Lý Hương Quân biết, bây giờ Lý Tương Tư xuất hiện ở đây, nguyên nhân chỉ có một, chính là Tống Triều Dương.
Khi Lý Hương Quân bắt gặp Lý Tương Tư dùng ánh mắt giao lưu với Tống Triều Dương như chốn không người, trong lòng bỗng dưng cảm thấy chua chát, chưa bao giờ cô ngờ đến, giữa cô và Lý Tương Tự lại xảy ra trường hợp giao thiệp như vậy.
“Cô!” Lý Tương Tư nhìn Lý Hương Quân gọi một tiếng, cười vô cùng ngọt ngào, bởi vì tâm trạng của cô đang rất tốt.
Gương mặt của Lý Hương Quân vẫn không có chút biểu cảm, như một bức tượng tạc, nhưng ánh mắt cô nhìn Lý Tương Tư bỗng dưng phức tạp, vô số nỗi buồn tuôn trào trong lòng, bản thân Lý Hương Quân cũng chẳng thể nào nói rõ đó là cảm giác gì!
Thì ra vị học sinh nữ xinh đẹp này là cháu gái của luật sư Lý! Hình như cha của Lý Hương Quân và bác lớn đều nhậm chức tại cơ quan an ninh, chắc có lẽ cô gái này là cháu gái của bác lớn, thì ra cũng học tập tại đây.
Hiệu trưởng Hà nghĩ thầm trong lòng, tiếp tục đi xuống thêm vài bước mới dừng chân lại.
“Cháu đến đây làm gì?” Lý Hương Quân lạnh lùng hỏi, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Nghe thấy sự xa cách qua giọng điệu của Lý Hương Quân, lông mày của Lý Tương Tư hơi âm thầm nhíu lại, trên mặt vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, thanh thản đáp: “Cháu đến tìm Tống Triều Dương!”
Trong lòng Lý Hương Quân run rẩy, giống như vừa bị điện giật, sắc mặt có chút trắng bệch. Đôi mắt dán chặt vào người Lý Tương Tư trước mặt trong phút chốc, dường như muốn nhìn thấu việc gì đó.
Ánh mắt của Lý Hương Quân, mới đầu có chút trống rỗng, thờ ơ, như đang nhìn một làn không khí, đồng tử dần dần thu nhỏ, ánh nhìn bắt đầu ngưng tụ, cuối cùng như đầu kim phát sáng, đâm thẳng vào nội tâm sâu thẳm của Lý Tương Tư.
Lý Tương Tư không hề tỏ vẻ yếu kém, trực tiếp nghênh đón ánh mắt của Lý Hương Quân. Đôi mắt to xinh đẹp, như một ao hồ phẳng lặng, phản chiếu ánh sáng chói chang.
Lý Tương Tư có thể thấy rõ, ánh mắt của Lý Hương Quân nhìn mình có ý cảnh cáo sâu sắc, tuy cô không biết tại sao Lý Hương Quân dùng ánh mắt đó nhìn mình, nhưng cô không hề sợ hãi.
Lý Hương Quân giơ bước chân lên, đạp giày cao gót, đi về phía bậc thang xuống lầu, khi lướt qua người của Lý Tương Tư, cô vẫn nhìn thẳng, đôi mắt hướng về phía trước, dùng âm thanh không to không nhỏ, không lạnh không nhạt nói:
“Sau này tránh cậu ấy xa một chút!”
Lý Tương Tư biết, Lý Hương Quân đang nói câu này cho mình nghe. “Cậu ấy” ở đây chính là Tống Triều Dương.
“Tại sao?”
Trong lòng Lý Tương Tư dâng lên cơn phẫn nộ, nụ cười trên mặt bỗng dưng tiêu tan, giọng điệu xen lẫn vẻ chất vấn.
Tại sao?
Tôi cũng muốn biết tại sao!
Lý Hương Quân ngay lập tức cảm thấy mình rất khó chịu rất khó chịu, một nỗi buồn không tên vô cùng thê lương tuôn trào trong lòng, trái tim liền đau xót, một dòng chảy nóng xộc thẳng vào mũi và hốc mắt, vậy mà nhịn không được để nước mắt tuông rơi.