"Lần này chúng tôi đến, chủ yếu là vì muốn thông báo cho phía nhà trường về kết quả điều tra vụ án của Tống Triều Dương!” Vừa ngồi xuống, Lý Hương Quân liền đi thẳng vào vấn đề.
Phòng làm việc của Hiệu phó không được xem là xa xỉ, nhưng không gian cũng khá lớn, ghế sô pha cũng không nhỏ, nhưng Tống Triều Dương tự mình biết mình, sau khi vào phòng liền ngoan ngoãn đứng một bên, tỏ ra vẻ học sinh thật thà.
“Đây là kết quả điều tra và tài liệu vô tội phóng thích của bạn Tống Triều Dương!” Đội trưởng Tiết lấy hai bản tài liệu từ trong túi công văn ra, lại lấy thẻ cảnh sát của mình ra, đưa cho Hiệu phó Hà.
“Tôi đã từng nghe nói qua Đội trưởng Tiết, chuyên gia điều tra hình sự nổi tiếng tại Kinh Thành!” Hiệu phó Hà cười trả lại thẻ cảnh sát cho Đội trưởng Tiết, lại xem qua một lượt hai bản tài liệu đó.
Hai bản tài liệu đều vô cùng đơn giản, chỉ là vài câu ngắn ngủi, tường thuật việc Tống Triều Dương bị vu cáo hãm hại và kết quả vô tội nên được phóng thích. Vì lý do bảo mật và chế độ, quá trình điều tra đương nhiên sẽ không xuất hiện trên tài liệu.
Khi Hiệu phó Hà được chuyển đến trường Trung học Thực nghiệm số 4, chính là lúc đám người Ngũ Phúc vừa mới bị bắt đi, tình tiết vụ án của Tống Triều Dương cơ bản đã sáng tỏ, lãnh đạo của hệ thống giáo dục thông qua quan hệ trên cơ bản đã nắm rõ được diễn biến của vụ án, biết Tống Triều Dương là bị vu cáo hãm hại, Hiệu phó Hà đương nhiên cũng biết những chuyện này.
“Có cần biên nhận không?” Hiệu phó Hà cầm hai bản tài liệu, cười hỏi.
“Cái đó thì không cần, chẳng qua chỉ là hai bản thông báo bình thường thôi, chủ yếu là muốn báo cho nhà trường biết!” Đội trưởng Tiết nói.
“Còn có một chuyện, chính là liên quan đến chuyện nhập học lại của bạn Tống Triều Dương, xem nhà trường có cần làm thủ tục gì không?” Lý Hương Quân vẫn mặt không cảm xúc như cũ, nhưng khi nói chuyện với Hiệu phó, giọng điệu cũng tương đối khách sáo.
Đối với lai lịch và thân phận của Lý Hương Quân, Hiệu phó cũng từng nghe nói qua, bởi vì ông cũng xuất thân quyền quý. Đương nhiên, vì lý do xảy ra sự kiện của Tống Triều Dương, Hiệu phó lại thông qua quan hệ xác nhận thêm một lần thân phận của Lý Hương Quân. Không phải là vì ông không để tâm, mà là vì trước kia hai người chưa từng có bất cứ giao tiếp nào, sở dĩ ông quan tâm, chỉ là vì ở cột phụ huynh của Tống Triều Dương, đã điền ba chữ Lý Hương Quân.
“Không có thủ tục gì cả, một lát tôi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của lớp cậu ta là được, ngày mai bạn Tống Triều Dương có thể đi học bình thường!” Hiệu phó cười nói, sau đó quay đầu lại, khuyến khích Tống Triều Dương: “Sắp phải thi đại học rồi, em đã để lỡ nhiều thời gian như vậy, vẫn cần phải nỗ lực nhiều đấy, cố gắng bắt kịp lại bài học!”
“Hiệu trưởng, em hiểu rồi!” Tống Triều Dương vội gật đầu, lớn tiếng trả lời.
Thân phận bây giờ của Tống Triều Dương đã không phải là bí mật gì, Hiệu phó Hà bây giờ đương nhiên cũng hiểu rõ. Tống Trường Sinh là tỷ phú Hoa kiều, nhân sĩ yêu nước, có quan hệ tốt với lãnh đạo chính phủ, sức ảnh hưởng ở trong nước cũng rất lớn. Tống Triều Dương thân là cháu đích tôn của Tống Trường Sinh, thân phận cũng rất đặc biệt. Nhưng Hiệu phó Hà cho rằng, chỉ cần vào ngôi trường này rồi, tất cả học sinh đều bình đẳng, mặc kệ gia đình cậu có lai lịch lớn như thế nào.
Bản thân Hiệu phó Hà và thầy Hiệu trưởng đã có tình nghĩa thầy trò, đối với một số quan điểm của thầy Hiệu trưởng cũng vô cùng tán thành.
Tiền thân của trường Trung học Thực nghiệm số 4 vốn dĩ là ngôi trường dành cho con em xuất thân quyền quý, có địa vị vô cùng vượt trội trong hệ thống giáo dục, lực lượng giáo viên không ngừng lớn mạnh, lâu dần đã trở thành trọng điểm trong các trường chuyên, dẫn đến những người xuất thân quyền quý và con nhà giàu ở các khu vực khác đều chuộng danh mà đến, trên thực tế đã trở thành ngôi trường quý tộc trong Kinh Thành. Bất kể là xưa kia hay là bây giờ, trong số các học sinh, chưa có một ai có quan hệ đơn giản cả.
Trong môi trường như thế, nếu như phải để tâm quan hệ phía sau của học sinh thì thực chất không tài nào quản lí tốt một ngôi trường. Dưới áp lực to lớn và sự ảnh hưởng mạnh mẽ, thầy Hiệu trưởng không có phương pháp nào tốt đối với nguồn gốc tuyển sinh, nhưng ông chỉ nhận đúng một đạo lý: Một khi đã vào trường của ông, đều đối xử bình đẳng, mặc kệ ba mẹ cậu là ai? Kệ ông nội bà nội cậu là ai? Chỉ cần phạm lỗi, đều phải chịu phạt theo quy định.
May rằng vì lý do là trường học quý tộc, dưới bàn tay thần kỳ của thầy Hiệu trưởng đã đào tạo ra một bộ phận nhân tài, mối quan hệ của thầy Hiệu trưởng cũng rất vững vàng, lại thêm tính cách ông cương trực công chính, xử lí công bằng, cũng nhờ có sự trấn giữ của ông, ngôi trường này mới không có nhiều chuyện bẩn thỉu xấu xa như vậy.
Nhưng ở nơi có người thì sẽ có giang hồ, cho dù có ở trong tháp ngà voi đi chăng nữa. Học sinh hư, trường nào cũng có, nếp sống xã hội chính là như vậy, học sinh như anh em Ngũ Phúc, để họ ở những trường khác, sớm đã trời rung đất chuyển rồi. Trong bối cảnh như thế, thầy Hiệu trưởng vẫn có thể quản lí trường học đến trình độ như bây giờ, quả thật đã cố gắng hết sức.
“Vậy thì tốt, làm phiền thầy Hiệu phó Hà!” Lý Hương Quân khách sáo nói, “Phiền thầy Hiệu phó Hà chuyển số điện thoại này cho giáo viên chủ nhiệm của Tống Triều Dương, nếu Tống Triều Dương ở trong trường có bất cứ chuyện gì, đều có thể gọi số điện thoại này.”
Hiệu phó Hà nhận lấy danh thiếp, phía trên là họ tên và số điện thoại của một luật sư trong văn phòng luật sư Lý Hương Quân trực thuộc.
“Được, tôi sẽ chuyển lại giúp cô!” Hiệu phó Hà cười nói.
Tống Triều Dương ngẩng đầu lên, nhìn vào Lý Hương Quân ngồi cách mình không xa, Lý Hương Quân biết Tống Triều Dương đang nhìn cô, nhưng biểu cảm trên mặt cô không có bất kì biến hóa nào.
Tống Triều Dương chỉ cảm thấy có chút kì lạ, trước kia tất cả chuyện liên quan đến cậu, Lý Hương Quân đều tự thân đi làm. Vả lại sáng hôm nay chính miệng Lý Hương Quân nói với cậu, không vì bất kì nguyên nhân khác, chỉ là bởi tập đoàn Đinh Lực vì Tống Triều Dương mà cho cô một khoản tiền ủy thác khổng lồ, cô cũng xem mọi chuyện của Tống Triều Dương như là chuyện của cô vậy, tuyệt đối sẽ không nhờ vả người khác.
Nhưng nói xong câu nói này còn chưa được vài giờ, thái độ của Lý Hương Quân đối với mình đã có sự thay đổi to lớn. Tống Triều Dương rõ ràng có thể cảm nhận được, Lý Hương Quân đang cố tình tránh xa mình. Có thể thấy được, tâm trạng bây giờ của Lý Hương Quân vô cùng tệ, bất kể là đối với Đội trưởng Tiết, hay là đối với Hiệu phó Hà, trong lúc trò chuyện, Lý Hương Quân đều cố gắng duy trì thái độ khách sáo, mặc dù cô vẫn lạnh mặt.
Nhưng chỉ duy nhất đối với mình, Lý Hương Quân hệt như đối mặt với không khí vậy, trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ, biểu hiện này rất chướng mắt, sự thay đổi vô cùng lớn chỉ trong vài giờ ngắn ngủi.
Bên trong nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, cụ thể là gì Tống Triều Dương không đoán ra được. Nhưng cậu không cho rằng là do nguyên nhân chủ động của cậu, vả lại Tống Triều Dương không cảm thấy thất vọng, cũng không hề cảm thấy buồn bã, trong lòng dâng lên một cơn sóng, giống như sau khi ném một viên đá xuống mặt hồ, lăn tăn gợn sóng nhẹ, trong thời gian cực ngắn lại khôi phục về trạng thái ban đầu.
Không phải Tống Triều Dương không quan tâm đến Lý Hương Quân, mà là vì Tống Triều Dương đang cố gắng kiềm chế, trong lòng cậu đang kim nén một ngọn núi to, dưới mặt hồ yên bình đang ủ ấp một trận bão táp, ngọn núi và trận bão táp này, chính là tìm được ông nội.