Thấy Hứa Tất Thành tuy sợ hãi nhưng vẫn kiên định gật đầu, gương mặt nghiêm túc của ông lão cuối cùng cũng nở một nụ cười, nói giống như khuyên bảo: “Không cần có áp lực tâm lý quá lớn, vì việc chúng ta làm mới là đúng!”
Hứa Tất Thành thầm nghiến răng, cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, hỏi với giọng hơi khàn: “Tôi cần phải làm gì?”
Ông lão hài lòng gật đầu: “Tôi cần cậu từ bây giờ trở đi bắt đầu nắm bắt tin tức liên lạc của hai người họ!”
Một câu nói bình thường nhưng nghe vào tai Hứa Tất Thành lại giống như một tiếng sét. Có điều thần kinh của anh đã bị kinh ngạc tới mức tê dại, trong lòng tuy đã chấn động giống như vừa rồi gõ một tiếng chuông lớn, nhưng trên mặt chỉ hơi bộc lộ vẻ ngạc nhiên.
Hứa Tất Thành là Sở phó của Sở thông tin Cục 7. Cục 7 ngoài thu thập tình báo bình thường ra còn phụ trách an ninh thông tin của cả Bộ, Xét từ phương diện kĩ thuật, ông lão đưa ra yêu cầu này, anh hoàn toàn có thể làm được.
Hứa Tất Thành không cần suy nghĩ quá lâu, nói với giọng khàn khàn: “Được, tôi hiểu rồi!”
“Chú ý bảo mật, việc này chỉ có thể là đích thân cậu đi làm, tôi sẽ để Bạch Ngọc Hổ phối hợp với cậu, không được để bất cứ ai khác biết được!” Ông lão nghiêm khắc nói: “Cậu hiểu tính nghiêm trọng của việc này chứ?”
“Vâng!” Hứa Tất Thành gật đầu một cách máy móc.
Thấy Hứa Tất Thành vẫn thất thần không tập trung, lời ông lão nói bất ngờ chuyển hướng: “Cũng rất có khả năng, nghi ngờ của tôi là sai, nếu là vậy thì tốt quá, sẽ không xảy ra chuyện gì cả!”
Hứa Tất Thành máy móc rời khỏi viện điều dưỡng, bây giờ anh giống như một con rối, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì cả, ánh mắt vô hồn, chỉ đi về phía chiếc xe hơi để trong bãi đậu xe theo bản năng.
Nhiệt độ đêm đầu xuân khá thấp, một cơn gió lạnh thổi qua, Hứa Tất Thành bất ngờ rùng mình, bừng tỉnh ngay lập tức.
Lấy tay lau mồ hôi trên trán, Hứa Tất Thành cảm thấy toàn thân lạnh giá, bao gồm cả tận sâu đáy lòng. Trang phục trên người đã ướt đẫm mồ hôi, trên lưng áo còn xuất hiện một lớp sương trắng.
Nhìn bề ngoài, những điều ông lão nói tối nay không hề nhắc tới thứ gì mang tính thực chất, nhưng Hứa Tất Thành biết rõ những điều ông nói với mình là có ý gì. Đây chính là kinh nghiệm và trí tuệ làm công việc đặc biệt mấy chục năm của ông, cho dù ghi lại toàn bộ những lời nói tối nay cũng không thể chứng minh được ông lão có ý đồ gì.
Hứa Tất Thành ngồi vào trong xe, mở máy sưởi tới mức cao nhất. Gió nóng hừng hực thổi trên người nhưng vẫn không hề khiến anh cảm thấy ấm áp. Anh căn bản không dám tin ý đồ tiết lộ trong lời ông lão nói với anh tối nay, thậm chí không dám có chút ít nghi ngờ.
Bộ trưởng Lý và Bộ trưởng Hình có địa vị, thân phận thế nào? Nếu như hai người này xảy ra vấn đề, đúng là còn đáng sợ hơn long trời lở đất.
Hứa Tất Thành mở ngăn cất đồ của xe hơi, run rẩy lấy một bao thuốc và bật lửa. Châm một điếu thuốc cho vào miệng, nhưng hai bàn tay cầm bật lửa không nghe theo sự điều khiển của anh.
Hai tay run lẩy bẩy, lửa không ngừng bập bùng, mặc dù nghiến chặt răng nhưng điều thuốc trong miệng vẫn không ngừng lung lay, không thể châm lửa được.
Hứa Tất Thành liền cầm điếu thuốc trên miệng xuống, ném mạnh xuống thùng xe cùng với bật lửa, sau đó người giống như bị rút mất hết gân cốt, mất hết toàn bộ sức lực, gục xuống vô lăng theo quán tính.
“Tít…” Trong màn đêm yên tĩnh, bất ngờ vang lên tiếng còi xe liên tục chói tai, người bên và bác sỹ đang say giấc đều bị đánh thức.
Hứa Tất Thành cũng bị chính mình làm cho giật mình, giống như bị điện giật, vội vàng ngồi thẳng dậy. Hai mắt đỏ ngầu, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, giống như mới chạy xong mười nghìn mét, liên tục thở dốc.
Sau khi Hứa Tất Thành ra về, ông lão liền tắt thiết bị cách âm của mật thất, vì thế ông cũng nghe thấy tiếng còi xe chói tai. Mấy phút sau liền nghe thấy có tiếng gõ cửa, ông lão mở cửa mật thất ra.
“Là Hứa Tất Thành!” Người đàn ông béo lùn đứng ngoài cửa nói với ông lão.
Ông lão liền nhíu mày, gật đầu với người đàn ông béo lùn, cánh cửa phòng mật thất lặng lẽ đóng lại.
Phản ứng của Hứa Tất Thành không khiến ông lão cảm thấy ngạc nhiên, ông biết rất rõ Hứa Tất Thành sợ hãi điều gì. Nhưng ông cũng dám chắc, Hứa Tất Thành tuyệt đối không tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện ngày hôm nay với bất cứ ai, không phải vì ông lão là ông nội của Lý Tương Tư, còn Hứa Tất Thành là cậu của Lý Tương Tư, chỉ là vì ông hiểu Hứa Tất Thành.
Hứa Tất Thành khôi phục lại một chút lý trí, từ từ khởi động xe, lái xe rời khỏi bệnh viện quân khu. Mặc dù trên đường không nhìn thấy bất cứ người đi đường nào, xe chạy qua cũng rất ít, nhưng Hứa Tất Thành vẫn chạy rất chậm. Đầu óc anh bây giờ vô cùng hỗn loạn, gần như trống rỗng, trạng thái hiện giờ còn không bằng uống rượu say, không hề tình táo chút nào.