Ông lão thò tay xuống dưới bàn, lấy tiếp ra một tờ giấy, chỉ là một tờ giấy A4 bình thường, bên trên chữ dày đặc.
Hứa Tất Thành liền nhận lấy tờ giấy A4, đọc nhanh một lượt.
“Kim Bằng?” Hứa Tất Thành đọc xong tài liệu liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Đúng, nhận được tình báo, Kim Bằng sẽ cử người tới Ngân hàng này ở tòa nhà tài chính để giao dịch tình báo với người khác, nhưng đối phương là ai thì không biết!” Ông lão gật đầu nói. Người sống trong gian tầng hầm của Văn Hoa Uyển là kỹ sư sửa chữa của tòa nhà tài chính. Người này buổi sáng vẫn còn đi làm bình thường, tới buổi chiều xin nghỉ phép, cuối cùng thì xảy ra vụ việc hiểu nhầm kia.”
“Kỹ sư họ Tăng này bây giờ ở đâu?” Hứa Tất Thành lại hỏi.
“Tạm thời đã mất tích.” Ông lão nói: “Giống như bất ngờ biến mất vậy, các thiết bị giám sát xung quanh tòa nhà tài chính cho thấy anh ta đi vào một trung tâm mua sắm, sau đó không quay ra nữa.”
“Đây chính là thủ đoạn ngụy trang ẩn náu điển hình của gián điệp!” Hứa Tất Thành nói.
“Đúng vậy, chúng tôi nghi ngờ người này đã bị thay thế, kỹ sư Tăng xuất hiện ở tầng mười hai tòa nhà tài chính hôm nay chắc chắn là do phần tử gián điệp cải trang!” Ông lão phụ họa nói, “Chắc chắn hắn ta tới lấy thứ này, cho dù không phải là người của Kim Bằng thì chắc chắn cũng là người mua tình báo của Kim Bằng cử tới!”
Hứa Tất Thành trầm ngâm gần một phút, sau đó mở mắt nói: “Bộ trưởng Hình chắc chắn đã nhận được tình báo nào đó, biết được phần tử gián điệp này, sau đó mới sai người đi theo dõi điều tra, nhưng không ngờ bị người ta chơi một vố, gây ra vụ việc hiểu nhầm này.”
Hứa Tất Thành dùng thời gian rất ngắn để suy đoán ra chân tướng sự việc.
“Chắc là vậy.” Ông lão gật đầu nói: “Nhưng tại sao không điều động nhân viên trong bộ mà chỉ phái một nhân viên trinh sát. Phải biết rằng, Quan Thành Quân khi đó đang ở tòa nhà tài chính!” Ông lão dùng giọng ngờ vực nói.
Quan Thành Quân tuy chỉ là một Sở trưởng ở Cục 8, nhưng phải biết rằng, Quan Thành Quân là người nắm giữ một trong số những lực lượng vũ trang cao cấp nhất của cơ quan an ninh, nếu nói về theo dõi, trinh sát, Quan Thành Quân nói mình đứng thứ hai thì cả cơ quan an ninh không ai dám nói mình đứng thứ nhất. Đẳng cấp của ông ta không hề thấp hơn so với cục trưởng của các cục khác.
Hứa Tất Thành không tiếp lời, những việc mức độ này căn bản không tới lượt ông suy đoán.
“Khi biết được nhân viên trinh sát này gặp nguy hiểm, chú hai lại cùng Bộ trưởng Hình tới hiện trường? Tại sao không để lộ thân phận của nhân viên trinh sát kia, mà hai người họ lại phải đón người đi trước bao nhiêu con mắt của người khác? Mà cả Bộ hoàn toàn không có ai biết thân phận của nhân viên trinh sát này. Cậu đoán xem người này là ai?” Ông lão hỏi.
“Người này chắc là người có quan hệ mật thiết với Bộ trưởng Hình và nguyên Bộ trưởng.” Sau khi suy nghĩ một lát, Hứa Tất Thành trả lời.
Ông lão không phủ nhận nói: “Vì thế người này cũng rất quan trọng, nếu như là người trong hệ thống an ninh, chắc có thể suy đoán ra được!”
Đột nhiên một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, Hứa Tất Thành như thể nhớ ra được điều gì, nhưng sau khi hé môi lại không dám nói ra.
“Có phải cậu nghi ngờ người này không phải người trong cơ quan an ninh không?” Ông lão hỏi.
Hứa Tất Thành sững người một lát, một hồi lâu sau mới chậm rãi gật đầu. Nếu như dùng người bên ngoài cơ quan an ninh điều tra việc này, vậy thì dụng ý của Bộ trưởng Lý và Bộ trưởng Hình rất đáng nghi ngờ.
“Vì thế tôi cho rằng trong việc này chắc chắn có vấn đề gì đó!” Ông lão biết Hứa Tất Thành lo lắng điều gì, vì thế mới tự nói ra: “Bộ trưởng Hình thông báo ngày mai toàn bộ các thành viên cấp Cục trưởng trở lên tham gia họp bàn, tôi rất muốn xem anh ta giải thích việc hôm nay thế nào!”
Hứa Tất Thành lập tức giật mình, lên tiếng hỏi: “Ngài lãnh đạo định xuất viện?”
Từ sau khi Bộ trưởng Lý nghỉ hưu, Bộ trưởng Hình nhậm chức, ông lão vẫn luôn tĩnh dưỡng ở viện điều dưỡng, không tới Bộ. Mặc dù chức vụ vẫn còn nhưng không tham gia bất cứ công việc nào trong Bộ. Về cơ bản cũng không khác gì nghỉ hưu, thời gian kéo dài gần một năm. Bây giờ ông lão đột nhiên nói sẽ tới bộ tham gia cuộc họp, sao có thể không khiến Hứa Tất Thành ngạc nhiên chứ.
“Nghỉ ngơi sắp được một năm, cũng tới lúc ra ngoài hoạt động gân cốt rồi!” Ông lão khẽ mỉm cười nói: “Tôi biết, chỉ cần là người biết nội tình đều đang thảo luận, tại sao tôi cứ ngồi mãi ở chức vị này không chủ động nhường một bước?”
Hứa Tất Thành chỉ lặng lẽ lắng nghe, nếu như có thể, anh hy vọng mình biến thành một đám không khí. Việc như vậy, có cho anh một trăm lá gan, anh cũng không dám tham gia.
Ông lão tiếp tục nói: “Năm nay tôi đã 59, cho dù không chủ động nghỉ hưu, cùng lắm cũng chỉ làm hai ba năm nữa. Chú hai nhỏ hơn tôi sáu tuổi, năm ngoái khi chủ động nghỉ hưu cũng mới chỉ hơn năm mươi. Chức vị của chú ấy cao hơn tôi, ít tuổi hơn tôi, nếu như tôi chủ động nhường một bước, chú ấy không những không cần chủ động nghỉ hưu mà rất có khả năng sẽ có thể tiến thêm bước nữa.”
Ông lão khẽ thở dài: “Người ngoài căn bản không hiểu được tại sao, rõ ràng là anh em ruột mà quan hệ giữa chúng tôi lại căng thẳng tới vậy, mười mấy năm không qua lại, cho dù làm cùng một ngành, cũng không bao giờ gặp gỡ trao đổi dư thừa!”
Ông lão nhìn Hứa Tất Thành, tiếp tục nói: “Tôi không quan tâm người khác nghĩ thế nào, tôi cũng rất rõ rốt cuộc nguyên nhân là gì, tôi cũng đang do dự, cũng đang suy nghĩ, vì thế mới ở đây suốt một năm!”
“Tôi suy nghĩ suốt một năm trời, tôi đang nghĩ giữa tình thân, chính nghĩa và tín ngưỡng, tôi nên chọn thứ nào?” Ông lão ngẩng đầu nhìn nóc nhà, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
“Con người thì nên biết nhìn thẳng vào bản thân, cũng cần phải biết cách từ bỏ, học cách lựa chọn, vì thế bắt đầu từ mai, tôi sẽ không tới đây nữa!” Ông lão kiên quyết nói.
Hứa Tất Thành nghe xong không khỏi giật mình, cũng không dám thở mạnh, ông lão nói rõ ràng như vậy, mặc dù không biết nguyên nhân là gì, không nói tới kết quả, nhưng với trí tuệ của Hứa Tất Thành, anh vẫn có thể dễ dàng đoán ra được một số việc.
“Việc này rất quan trọng, quan trọng tới mức nếu như một ngày nào đó bại lộ, tuyệt đối sẽ long trời lở đất!” Ông lão nhìn Hứa Tất Thành, dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói: “Khi tôi quyết định phải làm việc này, tôi vẫn đang suy nghĩ, tôi có thể tin tưởng được ai?”
Mồ hôi lăn dài trên trán, chảy xuống khóe mắt. Cảm giác xót ngứa khiến Hứa Tất Thành chớp mắt theo phản xạ, anh biết rất rõ ý nghĩa những điều ông lão nói với mình, nhưng sự tin tưởng này khiến anh cảm thấy mình khó lòng đảm đương được.
“Bất luận là suy nghĩ từ phương diện tính cách, năng lực, hay là quan hệ... tôi đều cảm thấy cậu là lựa chọn số một, vì thế hôm nay mới gọi cậu tới đây, nói cho cậu nghe những việc này!” Ông lão nhìn Hứa Tất Thành nói: “Cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
Hứa Tất Thành ngẩng đầu lên, khó khăn há miệng, đã nói tới mức độ này rồi, anh còn có thể từ chối được sao?