Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 21: Lòng chợt đau… (1)

“Cốc cốc”

Có tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài. Giang Lưu Nhi đứng dậy, bước tới mở cửa. Một gương mặt khả ái với nụ cười hết sức đáng yêu xuất hiện trước mắt hắn.

“Chào ngươi, Niệm Từ."

“Sư tỷ tìm ta có chuyện gì không?”

“Không có."

Không có thì ngươi gõ cửa phòng ta làm gì.

Giang Lưu Nhi nói thầm.

“Nếu sư tỷ không có việc gì thì ta đóng cửa đây. Ta còn phải tu luyện."

Tô Phỉ nghe thế thì chu môi. Khi thấy Giang Lưu Nhi thật sự muốn đóng cửa thì vội dùng tay cản lại.

Giang Lưu Nhi nhìn thiếu nữ như thể muốn nói “thật ra ngươi muốn làm gì”.

Thiếu nữ nhìn hắn với đôi mắt to tròn, gương mặt trông hết sức đáng thương như vừa bị người hắt hủi.

“Mọi người ai cũng tu luyện. Không ai chịu chơi với ta. Ta… ta rất cô đơn…”

Không phải không ai chơi với ngươi mà là họ sợ ngươi. Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.

Tô Phỉ tuy là con gái của các chủ nhưng nàng chưa bao giờ ỷ vào thân phận mà chèn ép hay ức hiếp các đệ tử khác cả. Trái lại, khi thấy có đệ tử nào khó khăn, rảnh rỗi thì nàng cũng sẽ nhiệt tình giúp đỡ. Một cô gái thiện lương như vậy lại khiến cho các đệ tử sợ hãi thì nghe có vẻ kỳ quái. Nhưng đích thật là như vậy.

Ban đầu, những đệ tử mới nhập môn thường hay bị Tô Phỉ lôi kéo vào mấy trò trẻ con của chính nàng. Những đệ tử đó cũng lấy làm vinh hạnh, dù sao thân cận với con gái các chủ chắc chắn không phải một việc xấu. Nhưng không được bao lâu, mỗi lần trông thấy nàng thì họ lập tức trốn còn hơn là gặp ma. Họ thật sự sợ những trò trẻ con của nàng!

Những trò trẻ con đó thường là đi trộm trứng yêu thú, bắt thú con để chơi đùa, đốt nơi ở của yêu thú…

Không có việc nào mà không nguy hiểm!

Có một lần nàng dẫn ba đệ tử mới nhập môn vào khu rừng phía sau Thiên Nhai Các khoảng trăm dặm nói là giúp họ rèn luyện thực chiến. Kết quả… Nàng tốn công phí sức bố trí chỉ đạo họ cả nửa ngày để dẫn dụ một con Hắc Ban Báo, yêu thú cấp bốn, ra một hồ nước chỉ để… tắm cho nó. Cả ba người đệ tử mới nhập môn khi đó vì dẫn dụ nó mà suýt bị cắn chết. Nó là yêu thú cấp bốn đấy, thực lực tương đương với Tiên Thiên Cảnh, còn bọn họ chỉ là Phàm Thai Cảnh hậu kỳ mà thôi.

Những chuyện như thế xảy ra thường xuyên. Cả Thiên Nhai Các này, các đệ tử đều sợ những trò trẻ con của nàng. Đến cả các trưởng lão và các chủ cũng chỉ biết lắc đầu. Tuy nhiên, những đệ tử đó trước giờ cùng lắm là bị thương trầy da tróc thịt một chút chứ chưa có ai thật sự chết cả. Nói đến cũng là nhờ các chủ âm thầm cho người bảo vệ Tô Phỉ. Thật sự thì vị các chủ này vì không còn cách nào quản được những việc ngớ ngẩn của nàng nên mới phải làm thế.

Lúc này, trước phòng của Giang Lưu Nhi, Tô Phỉ kéo tay hắn nài nỉ:


“Niệm Từ… Ngươi chơi với ta đi mà…”

Hồi lâu, thấy chẳng có tác dụng, nàng như nghĩ đến gì đó, chợt nhón chân kề vào tai Giang Lưu Nhi nói nhỏ:

“Niệm Từ, ta có bí mật này nói cho ngươi biết. Ta chưa kể với ai đâu… Mấy ngày trước ta tình cờ phát hiện ở hậu sơn có một cây huỳnh quả. Trên cây có tới năm quả lận. Nhưng mà có yêu thú rất lợi hại canh giữ, ta không đánh lại bọn nó, ta định đợi đại tỷ về sẽ đi hái. Nếu như ngươi chịu đi chơi với ta, ta sẽ cho ngươi một quả. Nói ngươi biết huỳnh quả ăn rất ngon đấy."

Cả tháng nay ở Thiên Nhai Các, Giang Lưu Nhi đọc không ít sách. Hắn cũng không lạ gì huỳnh quả. Đó là một loại quả giúp tu sĩ bồi bổ chân nguyên, mở rộng kinh mạch, còn có thể giúp tu sĩ tăng thêm bốn thành cơ hội đột phá Ngự Không Cảnh. Huỳnh quả rất trân quý, vậy mà trong mắt cô gái này chỉ có tác dụng duy nhất là ăn ngon.

Sau một hồi cân nhắc, Giang Lưu Nhi đồng ý bồi nàng mười ngày trong khi đợi đại tỷ nàng trở về, đổi lại, khi lấy được huỳnh quả, Tô Phỉ sẽ cho hắn một quả.

Giang Lưu Nhi cũng vốn định thăm dò Tô Phỉ vị trí của huỳnh quả, dự tính nếu yêu thú canh giữ không quá lợi hại hắn sẽ đến hái. Nhưng khi nghe Tô Phỉ nói canh giữ huỳnh quả là yêu thú cấp năm hậu kỳ, hơn nữa không chỉ có một con thì hắn đành từ bỏ ý định.

Bây giờ tuy hắn đã ở giai đoạn hậu kỳ của Bạch Cảnh, cũng tức là tương đương với Tiên Thiên Cảnh hậu kỳ, lại tu luyện những pháp quyết cao cấp trong Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết, nhưng muốn đối phó với vài con yêu thú cấp năm hậu kỳ thì vẫn có chút miễn cưỡng.

Sau khi nghe Giang Lưu Nhi xác nhận sẽ bồi mình cho đến khi đại tỷ trở về, Tô Phỉ rất vui mừng, mặt mày hớn hở ra về.

Cuối cùng cũng có người chơi với ta… Ài… Các ngươi sao không ai hiểu là ta rất cô đơn chứ.

Tô Phỉ thầm nói với mình.

Dõi mắt nhìn bóng dáng Tô Phỉ khuất dần, Giang Lưu Nhi khẽ lắc đầu. Hắn vào phòng, đến bên cửa sổ, nhìn chân trời xa xăm. Trong mắt hắn như đang hiện lên bóng hình ai đó quen thuộc.

Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Giang Lưu Nhi đang ngồi tu luyện thì nghe những tiếng bước chân đi vội về phía phòng hắn. Sau đó vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc” kèm theo giọng một cô gái:

“Niệm Từ! Niệm Từ! Ngươi dậy chưa?”

Là tiếng của Tô Phỉ.

Giang Lưu Nhi ngừng tu luyện, đứng dậy, đi ra mở cửa. Không đợi hắn lên tiếng, Tô Phỉ đã nắm lấy tay hắn kéo đi.

“Niệm Từ. Sao ngươi lại chậm chạp như vậy chứ… Mau lên! Chúng ta đi thôi!"

Giang Lưu Nhi hỏi lại nàng:

“Chúng ta đi đâu?”

“Đương nhiên là đi thăm bọn tiểu hạo rồi."


Tiểu hạo? Ai là tiểu hạo? Giang Lưu Nhi có chút nghi hoặc.

Tô Phỉ cũng không có giải thích cho hắn, nàng lôi kéo hắn chạy một mạch về phía hậu sơn. Khi hai người đang trên đường thì vô tình gặp Lâm Thải Tuyết. Thấy nàng, Tô Phỉ lập tức gọi:

“Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Ngươi đi chơi cùng với chúng ta đi!"

Lâm Thải Tuyết nhìn Tô Phỉ, sau đó chuyển ánh mắt qua Giang Lưu Nhi. Nàng lạnh nhạt nói:

“Ta còn có việc."

Nói xong, nàng đi qua hai người họ.

“Niệm Từ. Bộ ta có chọc giận Tiểu Tuyết sao?”

Tô Phỉ khó hiểu quay sang hỏi Giang Lưu Nhi.

Giang Lưu Nhi nhìn bóng lưng Lâm Thải Tuyết, rồi lắc đầu với Tô Phỉ.

“Được rồi. Cứ mặc kệ. Chúng ta mau đi thăm bọn tiểu hạo đi."

Tô Phỉ nói xong lại tiếp tục lôi kéo Giang Lưu Nhi.



Qua hơn một canh giờ. Hai người họ đi tới phía ngoài một hang động.

“Chúng ta đến đây làm gì? Không phải tỷ nói muốn đi thăm tiểu hạo sao?”

“Tiểu hạo đang ở bên trong."

Tô Phỉ vừa nói bằng giọng nhỏ như muỗi vừa chỉ tay vào hang động.

Giang Lưu Nhi càng nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì.

Tô Phỉ từ trong lùm cây bước ra, rón rén đi vào hang động. Khi tới cửa hang, nàng ghé mắt nhìn vào trong một hồi, sau đó quay lại đưa tay ra hiệu bảo Giang Lưu Nhi cùng vào.

Lúc tiến vào bên trong hang động, Giang Lưu Nhi cảm thấy từ sáng giờ hắn đã hiểu nhầm. Thật sự là hắn đã hiểu nhầm. Hắn cứ tưởng tiểu hạo trong lời của Tô Phỉ là một đứa bé, không hề nghĩ tới nó lại là… một con Ngân Ban Báo con.

“Tiểu tiểu hạo. Ngươi có nhớ tỷ tỷ không?"

Tô Phỉ vừa xách tai một con Ngân Ban Báo con lên vừa nói. Sau đó, nàng ta lần lượt làm như thế với hai con còn lại. Theo như lời nàng thì tên của chúng lần lượt là tiểu chi và tiểu tuyết.

Khi Giang Lưu Nhi hỏi nàng sao lại đặt tên như vậy thì nàng nói:

“Cũng không có gì… Ta lấy tên của đại tỷ, của Tôn Hạo sư huynh với Thải Tuyết đặt cho tiện."

Giang Lưu Nhi không biết nói gì.

Cũng may mà ngươi không lấy tên ta.

Hắn thầm cảm thấy may mắn. Dù sao bị người dùng tên mình để gọi một con yêu thú thì cũng chẳng mấy hay ho.