Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 20: Nhập môn



“Hì hì… Ngươi! Đặt tay lên!"

Thiếu nữ áo vàng vừa chỉ vào Giang Lưu Nhi vừa nói.

Lâm Phong bên cạnh vội cung kính lên tiếng:

“Sứ giả đại nhân. Hắn không phải là đệ tử của Lâm gia mà chỉ là một gia nhân thấp kém. Hơn nữa hắn cũng chưa từng tu luyện…”

“Chưa từng tu luyện cũng không sao. Ngươi cứ nhỏ một giọt máu lên là được.” - Cô gái nhìn Giang Lưu Nhi bảo.

Thấy hắn vẫn đứng im đó, nàng bèn dùng chân khí hóa ra một lưỡi dao, cầm tay hắn, sau đó cắt một đường.

Khi máu của Giang Lưu Nhi nhỏ vào la bàn, ở vạch thứ sáu của la bàn lập tức sáng lên rực rỡ.

“Linh… linh… linh… linh thể trung phẩm!"

Thiếu nữ áo vàng trợn tròn hai mắt, miệng lắp bắp. Ý niệm trong đầu của nàng lúc này là “ta nhặt được bảo rồi”.

“Oa ha ha ha… ha ha ha…”

Sau phút kinh ngạc, nàng cười rộ lên. Cô gái hết lay Lâm Thải Tuyết lại quay sang lay sư huynh của mình.

“Sư huynh! Sư huynh! Ngươi nhìn thấy không? Là ta tìm thấy hắn đấy! Ha ha… Thấy không thấy không! Ta thật tài giỏi…”

Là hắn có linh thể trung phẩm chứ đâu phải muội, muội có cần phải vui mừng như vậy không.


Tôn Hạo nói thầm.

Tuy là nghĩ thế nhưng nếu nói hắn không vui mừng chút nào thì là nói dối. Linh thể trung phẩm! Cả Thiên Nhai Các cũng chỉ có duy nhất một mình đại sư tỷ có linh thể trung phẩm. Hôm nay không nghĩ lại may mắn tìm được một người, quả thật là đại hỉ sự của Thiên Nhai Các. Tôn Hạo tin rằng nếu biết tin này, chắc chắn các chủ và các vị trưởng lão đều sẽ rất vui mừng.

Không chỉ có Tôn Hạo và thiếu nữ áo vàng kia kinh hỉ, mà nó còn là chuyện khó có thể tin đối với toàn bộ Lâm gia, trong đó, Lâm Thải Tuyết càng là vô cùng bất ngờ.

“Linh thể trung phẩm… Hắn vậy mà có linh thể trung phẩm…”

Lâm Thải Tuyết nhìn thiếu niên đang bị thiếu nữ áo vàng nắm chặt tay kia, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thật ra tất cả những người ở đây đều bị Giang Lưu Nhi gạt. Linh thể trung phẩm? Thể chất của hắn không phải linh thể trung phẩm mà là… cực phẩm thánh thể. Lúc nãy, trước khi nhỏ máu lên la bàn nghiệm thể, hắn đã lén triệt tiêu hầu hết tinh khí có trong giọt máu đó, nhưng dù còn lại một chút như vậy không nghĩ cũng là ở mức trung phẩm linh thể.

Ban đầu, Giang Lưu Nhi vốn định sau khi kết thúc đại hội này, hắn sẽ rời khỏi Lâm gia tìm một thâm sơn nào đó tu luyện. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn lại thấy như thế không ổn. Nếu muốn tăng nhanh cảnh giới thì tất yếu không thể thiếu được tài nguyên tu luyện. Thiên tài địa bảo tuy nói không ít, nhưng đa số đều đã bị các tông phái thế gia chiếm giữ. Số còn lại trong tự nhiên thì hầu hết đều ẩn trong những chốn tuyệt địa hoặc có yêu thú canh giữ. Những thứ có thể dễ dàng lấy được thì chỉ là loại tài nguyên cấp thấp, không giúp được bao nhiêu cho hắn. Sau này hắn có thể một mình vào những nơi tuyệt địa kia để tìm kiếm thiên tài địa bảo cao cấp, quý hiếm, nhưng đó là đợi cảnh giới của hắn cao hơn kia, còn bây giờ e là chỉ có thể nghĩ thôi.

Hơn nữa, hắn cũng chẳng biết nhiều về thế giới này. Từ khi đến Thiên Vũ đại lục, cả Lâm Gia thành nhỏ bé hắn còn chưa đi hết huống chi là những nơi rộng lớn hơn của đại lục. Hắn cần thông tin. Mà những thông tin quan trọng như linh thảo, linh đan, linh trùng, yêu thú trân quý các loại thì chỉ có các tông phái mới lưu giữ. Vì vậy cho nên đệ tử của tông môn so với tán tu thì có lợi thế hơn nhiều lắm.

Với những lý do trên, Giang Lưu Nhi quyết định sẽ gia nhập môn phái nào đó, việc nhỏ máu kiểm tra lúc nãy chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Trong lúc Giang Lưu Nhi trở thành tâm điểm của mọi người thì trong một góc của quảng trường, một ánh mắt ghen ghét như muốn bốc hỏa.

Chủ nhân của ánh mắt đó không ai khác chính là Lâm Viêm.

Vì cái gì? Vì cái gì Lâm Thải Tuyết lại là hạ phẩm linh thể? Nếu như chỉ có mình Lâm Thải Tuyết cũng thôi, nhưng đến một tên gia nhân cũng có trung phẩm linh thể. Mà Lâm Viêm hắn, chỉ là phàm thể hạ phẩm! Cả tiêu chuẩn thấp nhất để đường đường chính chính bái nhập Thiên Nhai Các là phàm thể trung phẩm hắn cũng không có. Tuy hắn nằm trong ba người đứng đầu đại hội luận võ lần này, cũng được Thiên Nhai Các thu nhận, nhưng nhập môn e là cả đời chỉ có thể làm một tên đệ tử cấp thấp. Hắn không cam tâm. Hắn đường đường là cháu của gia chủ Lâm gia… Hắn không cam tâm…

Nhưng mặc cho hắn có cam tâm hay là không cam tâm thì lúc này cũng chẳng có ai hơi đâu để ý đến hắn.


Trong ánh mắt hâm mộ, ganh tị của các đệ tử Lâm gia, thiếu nữ áo vàng nhìn Giang Lưu Nhi không chớp mắt như thể đang nhìn một bảo vật trân quý. Một hồi lâu nàng mới nói:

“Ngươi tên là gì?”

Lâm Phong nghe thế thì vội lên tiếng:

“Sứ giả đại nhân. Hắn… không nói chuyện được.”

Từ trước đến giờ, tất cả mọi người trong Lâm phủ của Lâm Gia thành đều nhận định Giang Lưu Nhi là một kẻ câm điếc, đương nhiên Lâm Phong cũng cho là thế nên mới vội giải thích.

Nhưng mà, một chuyện không ngờ mà Lâm Phong cũng như các hộ về của Lâm Gia thành đều chưa bao giờ nghĩ tới đã xảy ra.

“Ta tên Niệm Từ."

Giọng nói đó khiến Lâm Phong kinh ngạc quay lại nhìn. Tên hộ vệ mà ông cho là câm điếc đang đứng đó, hai mắt hữu thần, gương mặt điềm tĩnh.

Lâm Thải Tuyết cũng bất động trong thoáng chốc. Nàng nhìn Giang Lưu Nhi với ánh mắt không thể tin.

Hắn… hắn nói chuyện… Hắn nghe được…

Nàng cảm thấy một nhận thức của mình vừa đổ sụp. Dần dần, mắt nàng nhìn hắn trở nên lạnh lùng. Sau đó, nàng quay đầu đi không nhìn nữa.

“Niệm Từ… Niệm Từ… Ừm… rất dễ gọi. Tên ta là Tô Phỉ. Sau này ta sẽ là sư tỷ của ngươi.”

Thiếu nữ láo vàng lẩm nhẩm rồi nói với Giang Lưu Nhi, cũng không bận tâm trách cứ gì lời nói của Lâm Phong lúc nãy.



Đã qua một tháng kể từ khi đại hội chấm dứt. Lúc này, Giang Lưu Nhi đang ngồi trong một căn phòng trang nhã, nhưng không phải ở Lâm gia mà là Thiên Nhai Các. Trong số các đệ tử mới được tuyển từ các nơi của Nam Thiên quận lần này, tất thảy hơn hai trăm người, chỉ có ba người có được linh thể, trung phẩm linh thể thì chỉ mỗi duy nhất một mình Giang Lưu Nhi. Các đệ tử mới nhập môn đều trở thành ngoại môn đệ tử của Thiên Nhai Các, chỉ khi nào đột phá Phàm Thai bước vào Tiên Thiên Cảnh mới có thể trở thành đệ tử nội môn, trước giờ đều không có ngoại lệ. Mặc dù vậy, những người có được linh thể như Lâm Thải Tuyết và Giang Lưu Nhi dĩ nhiên sẽ được hưởng sự đối xử khác biệt hơn kẻ khác.

Đó là điều tất yếu. Linh thể xưa nay vạn người chưa chắc có một. Tính cả Thiên Nhai Các, người có linh thể cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Vì vậy cho nên đệ tử có được linh thể đều được môn phái cung cấp tài nguyên, đan dược rất hậu. Thậm chí, trong quá trình tu luyện nếu có thắc mắc gì thì đều có thể nhờ các trưởng lão đích thân giải đáp, trong khi các đệ tử khác mỗi tháng chỉ được các trưởng lão chỉ điểm một lần. Đây là một đặc quyền rất quan trọng. Bởi vì tu luyện hết sức khó khăn, nếu không có danh sư chỉ điểm mà tự mình mày mò thì khó tránh phải đi đường vòng, làm lãng phí rất nhiều thời gian và sức lực. Trừ phi, ngộ tính của ngươi phải cực kỳ cao, như thế mới có thể tự thân lĩnh ngộ.

Đương nhiên, Giang Lưu Nhi chính là loại người đó. Hắn đã có thể lĩnh hội thượng tam kiếm của Thanh Hà Kiếm Quyết, kiếm chiêu đòi hỏi phải đạt cảnh giới Phi Thiên mới có thể bắt đầu tham ngộ, thậm chí dù có là cường giả Phi Thiên Cảnh cũng chưa chắc làm được khi chỉ mới bước vào Vũ Hóa Cảnh. Hắn đã làm được điều mà suốt hơn ba vạn năm trong lịch sử của Kiếm Phái Thanh Hà chưa từng ai làm được. Thế nên đặc quyền có thể tùy thời nhờ các trưởng lão chỉ điểm kia là vô dụng với Giang Lưu Nhi. Hơn nữa, những công pháp của Thiên Nhai Các có thể sánh với Thanh Hà Kiếm Quyết sao? Có thể so với Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết mà Nghiệt truyền cho hắn?

Mục đích hắn ở đây chỉ là để có được tài nguyên tu luyện, đồng thời tìm hiểu những thông tin cần thiết về Thiên Vũ đại lục này. Có lẽ không bao lâu hắn sẽ rời đi… Đây không phải là nơi hắn dừng bước chân của mình. Còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn. Những câu hỏi mà hắn cần tìm câu trả lời.