“Đúng vậy, Đại tỷ thấy đệ và Tử Hiên phải đeo hòm sách không tiện nên mới làm ra kiểu túi này, nhưng mà bọn đệ cũng gọi là túi sách. Hôm trước ở trường có mấy bạn nhìn thấy để mang cũng thích lắm, họ đều bảo người nhà làm cho mình một cái.”
Đương nhiên Tử Thụ cũng đoán được Thân Diệc Phàm hứng thú với chiếc túi sách này.2Thế là cậu mới nói rõ cho hắn nghe, nhưng lại không hề nhắc tới thần tiên gia gia của Tử La.
Trước kia Tử La và mọi người đã bàn bạc kỹ rồi. Nếu người ngoài có hỏi thì họ sẽ nói vậy, hơn nữa mọi người chẳng có ai nghi ngờ, bởi vì họ rõ hơn ai hết Tử Vi khéo tay như thế nào.
“Tử Vi cô nương đúng là8thông minh khéo léo.” Thân Diệc Phàm cảm khái.
“Nói thật, sau khi nhìn thấy túi sách này, ta có một ý định...” Thân Diệc Phàm nói suy nghĩ của mình ra.
Hắn cảm thấy, nếu họ có thể bán loại túi sách này, chắc chắn cũng sẽ có một thị trường nhất định.
“Thân gia chúng ta có Như Ý phường, nơi này không chỉ bán vải vóc mà còn may quần áo6do người ta đặt sẵn. Ta nghĩ, nếu chúng ta có thể đưa cho Như Ý phường may thử, chỉ cần làm cho nó trở nên đẹp hơn một chút, chất liệu vải vóc tốt hơn một chút, nhất định sẽ có nhiều khách hàng đến mua.” Thận Diệc Phàm nói.
Tử La không ngờ Thần Diệc Phàm lại nhạy bén đến vậy, nàng liên tục cảm thán, đây mới đúng là3thiên tài buôn bán.
Đương nhiên, có bạc đưa tới cửa, mấy người Tử La sao có chuyện không cần. Thế là, không chỉ bán chuyện đồ chơi bằng vải, họ còn bàn chuyện làm ăn với Thần Diệc Phàm.
Cuối cùng, kết quả sau khi bàn bạc với Thần Diệc Phàm là: Họ sẽ chịu trách nhiệm sản xuất, sau đó mang đi tiểu thụ, còn việc của chị em Tử La5là cung cấp mẫu mã và hoa văn định kỳ.
Đương nhiên, hoa văn và mẫu mã đều do Tử La thiết kế, nhưng mà chuyện này cũng đơn giản, có thể dùng những hoa văn mà trước kia Tử La chỉ Tử Vi làm khăn thêu, hoặc cũng có thể dùng hình vẽ động vật. Nhưng mà chưa kể đến hình vẽ động vật nhỏ này, chỉ riêng họa tiết mà Tử Vi từng thêu cũng đủ để họ cung ứng một thời gian dài rồi.
Sau khi bàn bạc xong, chuyện kinh doanh túi sách họ có thể nhận được hai phần mười lợi nhuận. Thân Diệc Phàm là một người làm ăn rất có hiệu suất, sau khi hợp tác xong, hắn ký hiệp ước ngay tại chỗ.
Xong xuôi chuyện túi sách, Thần Diệc Phàm không quên mục đích chính đến đây hôm nay, bàn chuyện đồ chơi vải.
Hắn nhắc lại chuyện đề nghị hợp tác sản xuất đồ chơi vải với huynh đệ Tử Thụ một lần nữa.
Tử Thụ biết Tử La cũng đồng ý kinh doanh đồ chơi vải này, thế nên cậu cũng nghiêm túc bàn bạc kỹ càng hơn.
“Thật ra, dù là chuyện đồ chơi vải hay túi sách, chúng ta đều gặp một vấn đề lớn là những món đồ này rất dễ bị người ta bắt chước theo. Chẳng hạn như thỏ vải hiện đang được bán ở Phủ Thành, hay là túi sách của các bạn học
trường Tử Hiên, Tử Thụ. Không biết các đệ có nghĩ ra biện pháp giải quyết nào không?” Thân Diệc Phàm khổ tâm nói.
Mọi người nghe xong đều rơi vào trầm tư.
“Chuyện này không có cách nào giải quyết triệt để được, nhưng muối có một cách giảm thiểu được ảnh hưởng của việc bị sao chép.” Tử La suy nghĩ một chút rồi nói.
Mọi người nghe nàng nói vậy đều nhìn sang.
“A La có cách gì?” Thân Diệc Phàm vội hỏi.
“Muội thấy trong nhà Trần thẩm thường hay cắt một nhúm lông trên đỉnh đầu gà vịt của thẩm để phân biệt với gà vịt nhà người ta, nhưng vậy sẽ không bị nhầm lẫn giữa gà mình gà họ.” Tử La nói.
“Chuyện này thì liên quan gì với chuyện chúng ta đang thảo luận.” Thân Diệc Phàm không hiểu.
“Nếu chúng ta sợ người khác bắt chước đồ chơi vải và túi sách của mình, chúng ta có thể tạo một ký hiệu trên sản phẩm của chúng ta. Như thế những khách hàng cũ có thể nhận ra đâu là sản phẩm của mình rồi.” Tử La tiếp tục nói.
“Vậy thì chúng ta phải làm ký hiệu này ở đâu?” Thân Diệc Phàm hỏi tiếp.
“Chúng ta có thể thêu một ký hiệu đặc thù trên một tấm vải nhỏ, chẳng hạn như ba chữ Như Ý phường. Đương nhiên, chúng ta không nên đặt ở những vị trí nổi bật quá, nhưng lại không dễ khiến người ta quên được.”
“Mặc dù điều đó không thể hạn chế được hoàn toàn tình trạng bắt chước, nhưng khi chúng ta ra sản phẩm mới, những người bán khác không thể lập tức bắt chước giống y đúc được, giống như thỏ vải lần này, họ mới làm đâu thể giống được ngay?” Tử La nói thêm
“Nhưng sẽ có một ngày họ làm giống y hệt mà?” Tử Đào thắc mắc.
“Chuyện đó cũng chẳng sao. Cái quan trọng nhất là chúng ta làm ra nó đầu tiên, với những thứ dễ bị người ta mô phỏng lại, chúng ta cũng đâu thể bắt mọi người không được làm, cho nên quan trọng nhất là làm ra nó đầu tiên, khiến cho mọi người biết được ai là người đầu tiên làm ra nó, cho nên nếu có đồ chơi vải, túi sách chính tổng nhất thì phải là đồ chơi, túi sách của Như Ý phường.”
“Hơn nữa, cái họ làm chỉ là bắt chước theo chúng ta mà thôi. Cho dù về sau có làm như đúc được đi chăng nữa, đồ chơi túi sách của Như Ý phường đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người rồi. Sau này khách hàng cũ muốn mua họ sẽ ưu tiên chúng ta hơn, nếu như họ có khả năng kinh tế. Dù sao nếu mọi người có bạc, họ sẽ muốn mua đồ đẹp nhất, đồ chính hiệu nhất.”
“Còn với những người theo lợi ích, họ muốn mua đồ chơi túi sách của người khác cũng không sao, dù gì họ cũng không phải khách hàng mục tiêu của Như Ý phường, vậy thì cũng không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Như Ý phường là mấy. Chúng ta chỉ cần khiến cho mọi người biết đến đồ chơi, túi sách của Như Ý phường, biết chúng ta là người đầu tiên làm ra là được.” Tử La phân tích.
Thân Diệc Phàm càng nghe càng thấy đúng. Gần như không chỉ về chuyện túi sách hay đồ chơi vải, mà với những thứ kinh doanh khác đều có thể áp dụng. Xem ra hôm nay hắn có được một gợi ý lớn rồi.
“A La à, muội đúng là thiên tài buôn bán. Nếu A La là nam nhi, chắc chắn muội có thể rong ruổi thương trường, đánh đâu thắng đó không gì ngăn cản nổi.” Thận Diệc Phàm kích động tán dương.
Tử La nghe hắn khen, dù nàng tự nhận mình có da mặt dày đi nữa cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Nàng chỉ mượn một vài kiến thức ở hiện đại mang ra nói thôi mà, làm gì mà thiên tài cho được. Nếu nói thiên tài thì Thân Diệc Phàm mới là thiên tài chân chính sống trong triều đại này đây. Vì để Thân Diệc Phàm không quá đỗi kinh ngạc vì mấy câu nói vừa rồi, Tử La không thể không nói tiếp.
“Thân đại ca, A La chỉ nói lung tung vậy thôi mà. Muội cũng nhờ một số chuyện xung quanh dẫn dắt cho. Ví dụ như bọn muội cho quen Lưu Hương Lầu, chỗ họ có một món ăn vô cùng nổi tiếng là Bạch thiết kế, lúc mới ra mắt, chỉ có Lưu Hương Lầu là có món ăn này, rất nhiều người tới gọi. Sau đó nhiều người bắt chước theo, hơn nữa, hương vị còn gần giống, giá còn rẻ hơn Lưu Hương Lầu.”
“Vốn bọn muội còn nghĩ chuyện làm ăn của Lưu Hương Lầu chắc sẽ bị ảnh hưởng, bọn muội cũng thấy lo cho Lưu bá bá. Nhưng rồi bọn muội mới kinh ngạc phát hiện ra, chuyện làm ăn của Lưu Hương Lẩu không chịu ảnh hưởng nhiều lắm.”
“Khách quen trước kia vẫn tiếp tục đến đây ăn, một số gia đình giàu có ở trấn trên, dù là mời khách hay yến tiệc, họ đều chọn Lưu Hương Lầu hay gọi món mang về. Thân đại ca có biết vì sao không?” Nói đến đây, Tử La hỏi ngược lại Thận Diệc Phàm.
“Tại sao vậy?” Thân Diệc Phàm cũng tò mò hỏi.