“Chúng ta muốn Hà gia cho nhà con gái ta ra ở riêng, rồi trả lại của hồi môn của nó. Hơn nữa còn phải trả hai mươi lăm lượng bạc tiền thuốc men lần này của Đào Hoa nữa. Hà thôn trưởng, ông có ý kiến gì về yêu cầu của chúng ta không?” Trần thúc nói.
“Không, không có, đương nhiên là không có. Đó đều2là những yêu cầu hợp tình hợp lý. Hà lão gia, ông nói xem?” Hà thôn trưởng thấy điều kiện Trần thúc đưa ra vô cùng khoan dung, cho nên ông lén đánh mắt với Hà lão gia, để ông ta nhanh chóng đồng ý. Ông mong Hà lão gia có thể thông minh một chút, nếu không ông cũng không thể thu xếp được nữa.
Hà lão8gia cũng nhìn thấy ánh mắt của thôn trưởng, nhưng ông ta không nỡ bỏ hơn hai mươi lượng bạc ra cho nhà Hà Lão Thực này. Hơn nữa, ông ta cũng không muốn cho mấy người đó ra ở riêng. Bình thường chuyện đồng ruộng, việc nặng trong nhà đều do mấy người Hà Lão Thực làm, nếu bây giờ cho họ ra ở riêng thì6ai sẽ làm những việc đó? Ông ta còn chưa biết phải nói thế nào, Hà lão bà đã kích động kêu.
“Có cái rắm, các ngươi mạnh miệng quá rồi đấy. Trả các ngươi hai mươi lăm lượng bạc? Ta nhổ vào, không có cửa đâu.”
“Xem ra Hà gia các người không muốn nói lý lẽ với chúng ta. Vậy càng tốt, đừng trách bọn ta không3khách khí. Chúng ta cũng chẳng ngại đến nha môn với các ngươi một chuyến. Ta có nhiều bạn học, sư huynh và phu tử như vậy, ta tin nhất định sẽ có người viết giấy gửi nha môn giúp chúng ta.”
“Ta nghĩ tội cố ý làm người khác bị thương, cố ý vu oan người khác, cộng thêm tội ăn trộm, chiếm đồ cưới của cháu5dâu cũng đủ để tiếng thối của Hà gia các ngươi vang khắp làng trên xóm dưới rồi. Chẳng nhẽ các ngươi không cần danh dự nữa?” Thiết Đản nói.
Mấy tội danh này chính là kết quả bàn bạc của họ khi còn ở nhà Hà Ngũ Nương. Bọn họ cũng đã bàn bạc xong, những lời này sẽ do Thiết Đản nói là hợp nhất.
Mỗi lần mấy người Hà lão bà nghe Thiết Đản nói ra một tội, nỗi sợ trong lòng họ lại thêm một phần. Lúc nghe xong, bọn họ cũng đã bắt đầu dao động.
Lúc trước, họ kiêu ngạo vì nghĩ rằng nhà Trần thúc dễ bắt nạt, là một đám quê mùa chưa tiếp xúc với xã hội bao giờ, sẽ chẳng làm được gì cả. Bọn họ nghĩ chỉ cần lấy chuyện hưu* Đào Hoa ra dọa, nhà Trần thúc sẽ biết sợ, rồi nhẫn nhục chuyện này.
* Hưu: bỏ đi.
Như vậy Hà gia bọn họ sẽ chẳng gặp chuyện gì, lại còn giữ lại của hồi môn của Đào Hoa cộng thêm một chiếc trâm cài nữa.
Nhưng họ không ngờ lần này đã phải tấm sắt rồi, không ngờ Trần gia lại hung hăng như vậy, còn phóng đại những chuyện Hà gia đối xử với Đào Hoa, còn bóc mẽ chuyện hôm nay bọn họ làm với Đào Hoa trước mặt mọi người. Giờ phút này, mấy người Hà lão bà đành phải rút bớt lại vẻ ngang ngược của mình.
“Hà lão gia, Hà lão bà, các ngươi muốn bị người ta kiện thật phải không? Hay là Hà gia các ngươi nghĩ là có một Hà tủ tài nên có thể khinh thường vương pháp?” Hà thôn trưởng hận không thể rèn sắt thành thép nói.
“Như vậy, chúng ta có thể trả lại đồ cưới cho vợ Đại Sơn, còn những chuyện khác thì quên đi.” Hà lão gia nói.
“Không ngờ Hà gia các ngươi lại ngang ngược không biết lý lẽ như vậy, thế thì đừng trách chúng ta không nể tình. Chúng ta đến gặp quan phủ, đúng sai thế nào sẽ có quan gia nhận định.” Trần thúc nổi cáu.
“Ngươi, các ngươi! Các người đứng lại đó, chúng ta nói chuyện lại.” Hà lão gia thấy nhà Trần thúc thật sự muốn đi thì hoàn toàn luống cuống. Ông ta biết, nếu Trần gia đi kiện Hà gia thật thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến chuyện thi cử của cháu trai Hà tú tài nhà ông ta.
“Hà gia các ngươi phải biết rằng chúng ta nể mặt hai nhà là thông gia, không muốn làm quá để các ngươi giữ lại chút mặt mũi nên mới đến đây phấn rõ phải trái. Chẳng lẽ các ngươi vẫn còn nghĩ là mình còn tư cách bàn điều kiện với chúng ta ư?” Trần thẩm nói.
“Được, chúng ta chấp nhận tất cả điều kiện của các ngươi.” Hà lão gia nghĩ đến tiến đồ của cháu trai, cho nên cắn răng đồng ý.
“Lão gia, ông điên rồi.” Hà lão bà không tin vào tai mình.
“Câm miệng. Ta nói đồng ý thì chính là đồng ý.” Hà lão gia quát Hà lão bà.
“Vậy còn tạm được. Đồ cưới của Đào Hoa có thể kiểm kê nên không nhắc đến. Hai mươi lăm lượng bạc có thể đếm được, chúng ta cũng không nói gì. Vậy bây giờ chúng ta nói chuyện cho nhà nó ra ở riêng đi. Thế này, Hà gia các ngươi có ba đứa con trai, các ngươi chia nhà ở và ruộng của Hà gia ra làm ba phần, cho nhà Đào Hoa một phần là được.” Trần thẩm nói.
“Các ngươi nghĩ hay lắm. Cả nhà Hà Lão Thực đều không phải con cháu ruột của Hà gia chúng ta, tại sao phải chia tài sản cho mấy người đó.” Nói đến chuyện chia tài sản, hai đứa con dâu của Hà gia đều kích động, có người còn lên tiếng mắng chửi.
“Đúng vậy, Hà gia chúng ta chỉ có hai đứa con trai. Hà Lão Thực không phải con ruột của ta, hắn chỉ là đứa trẻ mà tỷ tỷ quái quỷ kia của ta kia giao cho nuôi dưỡng mà thôi. Ta nuôi nó lớn đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện chia tài sản cho nó.” Hà lão bà không muốn chia gia sản cho nhà Hà Lão Thực, cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều. Bà ta chỉ biết Hà Lão Thực không phải con ruột mình, cũng chẳng có cảm tình gì với hắn.
“Nhưng ông thông gia là con nuôi của bà, theo phong tục của chúng ta, chỉ cần là con trai được viết tên trong gia phả là có thể chia tài sản. Hơn nữa nhà họ đã làm trâu làm ngựa cho Hà gia các người bao nhiêu năm như vậy, sản nghiệp của Hà gia cũng có công sức của họ, tại sao các người lại không chia tài sản cho nhà ông ấy?” Trần thẩm phản bác.
“Hà lão bà, lão phu vẫn nhớ lúc bà nhận nuôi Lão Thực đã hứa với tỷ tỷ bà và mấy thôn lão chúng ta là sẽ đối xử với hắn như con ruột mình. Chẳng lẽ bà quên rồi?” Một thôn lão không nhịn được nói.
“Đúng vậy, Hà lão bà, ta nhìn đứa trẻ này lớn lên nhiều năm như vậy, hắn rất chăm chỉ lại hiếu thuận, sao bà lại nhẫn tâm không chia gia sản cho nhà hắn?” Hà thôn trưởng cũng không nhịn được.
“Hà Lão Thực, không, phải là phải là Cao Lão Thực mới đúng, Hà gia chúng ta nuôi người lớn, chẳng lẽ ngươi không nên làm việc cho nhà chúng ta sao? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn Hà gia chúng ta chia tài sản cho hả?” Hà lão bà ép hỏi Hà Lão Thực..
Hà Lão Thực nghe mấy lời lúc nãy của Hà lão bà, lòng đã lạnh bằng rồi. Bây giờ thấy Hà lão bà ép hỏi, ông nhất thời không nói được gì.
“Hà lão bà đừng làm khó nhà họ, nói cho cùng nhà ông thông gia trên danh nghĩa vẫn là con cháu của các người, vậy nên Hà gia đương nhiên phải chia gia sản cho họ. Nếu không, bà nghĩ họ sống ở Hà gia thôn bằng cách nào? Mọi người thấy đúng không?” Trần thẩm nói.
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Hà lão gia, Hà lão bà, nếu hai người không chia tài sản cho nhà Lão Thực, họ không có đất không có nhà ở Hà gia thôn thì sống kiểu gì?”
Mọi người cũng nghị luận, cũng có người khuyên bảo mấy người Hà lão bà.
“Ta quan tâm hắn sống ra sao làm khỉ gì, nếu chúng nó không sống nổi ở Hà gia thôn thì về Cao gia thôn mà ở. Mắc mớ gì đến chúng ta?” Hà lão bà khinh thường nói.
“Nhưng mà họ là con cháu danh chính ngôn thuận được ghi trong gia phả của Hà gia bà, nhà bà không chia tài sản cho họ, chẳng lẽ không sợ sau này mọi người chửi mắng sau lưng bà sao?” Trần thẩm nói.
“Ngươi không nói, ta cũng không nhớ tới, năm đó chúng ta không hề ghi tên nhà Cao Lão Thực trong gia phả, cho nên Cao Lão Thực đến giờ vẫn không phải con trai ta. Vậy sao ta phải chia tài sản cho hắn?” Hà lão bà nhớ ra năm đó không hề ghi tên Cao Lão Thực vào gia phả, hai mắt lập tức tỏa sáng, không chút khách khí nói.
“Bà nói không có là không có sao? Chúng ta không tin.” Trần thẩm cố ý nói.
“Vợ Lão nhị, con mau mang gia phả nhà ta ra cho mấy kẻ nghèo hèn ham tài sản này xem. Cho bọn họ tâm phục khẩu phục.” Hà lão bà đắc ý nói.
Hà lão gia tiếc sức lao động của nhà Hà Lão Thực, nhưng càng tiếc phải chia tài sản, đất đai cho mấy người này hơn. Vì vậy, ông ta cũng không ngăn cản hành động của mấy người Hà lão bà.
Quả nhiên, gia phả của Hà gia không có tên của nhà Hà Lão Thực.
Bao nhiêu năm rồi mà nhà Hà lão bà không viết tên mấy người Hà Lão Thực vào gia phả, như vậy cũng đủ thấy nhà bà ta không hề coi mấy người Hà Lão Thực là người nhà họ Hà.
Dù Hà Lão Thực biết mấy người Hà lão bà không có chút tình cảm nào với mình, nhưng thấy thế này, ông vẫn rất đau lòng.
“Trần gia, còn cả Cao Lão Thực nữa, các ngươi còn muốn Hà gia chúng ta chia tài sản cho sao?” Hà lão bà không quên châm chọc.
“Chúng ta ở đây cảm tạ nhà Nhị cô đã thu nhận chúng ta nhiều năm như vậy. Chúng ta sẽ chuyển khỏi Hà gia, cũng không lấy bất kỳ thứ gì của Hà gia hết.” Lời nói của Cao Lão Thực đã có ý phân rõ quan hệ với Hà gia.
Mấy người Hà lão bà đang rất vui sướng vì không phải chia tài sản cho nhà Cao Lão Thực, nên nghe Cao Lão Thực nói vậy cũng không cảm thấy có gì không đúng. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện phải trả hai mươi lăm lượng bạc cho mấy người này, bà ta lại không cam lòng.
Tâm tư của Hà lão bà bắt đầu chuyển động. Bà ta đảo mắt, nói với Cao Lão Thực: “Tốt, ngươi đã nói cảm tạ Hà gia thu nhận các ngươi nhiều năm, thì mau lấy chút bạc báo đáp chúng ta đã cho các ngươi ăn uống ở Hà gia bao nhiêu năm đi.”
“Hà lão bà, bà đừng quá đáng.” Hà thổn trưởng quát lớn. Mọi người cũng đều phải kinh ngạc trước độ mặt dày của Hà lão bà.