“Hoa nhi chỉ là không cẩn thận mới và phải vợ Đại Sơn thôi, lão già này thay nó xin lỗi các ngươi, được chưa?” Hà lão gia nãy giờ vẫn ngồi im giả2chết nghe thấy mọi người phê phán Hà gia bọn
họ thì tức tới suýt ngất xỉu. Thực chất, không phải là ông ta lo cho Hà Hoa mà chỉ là không chịu được người8trong thôn chỉ trích nhà mình thôi. Hà lão gia cố ý hạ mình, lấy thân phận trưởng bối nhận sai để mọi người cảm thấy Trần thẩm hùng hổ lỗ mãng. Nhưng suốt6mấy năm qua ông ta ở Hà gia thôn kiêu ngạo quen rồi, lời nói vẫn ngạo mạn như thế, cũng không đạt được hiệu quả như ông ta mong muốn.
Mọi người cũng thấy3ông ta muốn lấy thân phận để ép người, không cho Trần thẩm nói tiếp.
“Hà lão gia, không phải ta nói ông, có phải ông đang muốn lấy thân phận ép người không?” Trần5thẩm thấy đến Hà gia lão gia cũng biết diễn trò như vậy, liền không cho bọn họ thể diện nữa.
“Bà... bà... điều phụ!” Hà lão gia suy nghĩ nửa ngày mới thốt ra được một câu như vậy.
Tử La thấy Hà lão gia còn liều chết mắng Trần thẩm là điều phụ, suýt nữa bật cười thành tiếng. Có điều Tử La nhịn xuống, nhưng vẫn có nhiều người bật cười.
“Hà Hoa nó có cố ý hay không thì ta nghĩ bản thân nó rõ ràng hơn ai hết, không phải Hà lão gia ông nói một câu không phải là có thể cho qua. Được, vậy chúng ta tạm thời không nói đến chuyện Hà Hoa cố ý hay không, nhưng tại sao mẹ con Hà lão bà thấy Đào Hoa ngã xuống đất còn không lại đỡ? Đào Hoa đã kêu đau bụng, nhờ các ngươi đi tìm đại phu, sao các ngươi vẫn thờ ơ lạnh nhạt? Nhà họ Hà các người đúng là lòng dạ độc ác! Đào Hoa nói thế nào cũng đang mang thai cháu trai của Hà gia các ngươi đấy!” Trần thẩm tiếp tục nói.
“Bà nói bậy! Đứa con trong bụng Đào Hoa thối kia không phải của Hà gia chúng ta. Bọn họ, cả nhà Hà Lão Thực đều không phải con cháu Hà gia, bọn họ chỉ là một đám nghèo rớt mồng tơi được Hà gia chúng ta tốt bụng thu nhận thôi! Cái gì mà con cháu Hà gia? Ta nhổ vào. Không biết xấu hổ!”
Hà Hoa thấy người chung quanh đều chỉ trỏ mình, thẹn quá hóa giận, nói ra những lời đám người Hà lão bà thường ngày vẫn lén lút nói với nhau.
Hà gia Tam tức phụ nghe Hà Hoa buột miệng nói như thế, biết là không kịp ngăn cản nữa rồi.
Quả nhiên, Hà Đại Sơn nghe Hà Hoa nói vậy, hắn cũng không nhịn được nữa: “Ha ha! Thì ra đây là ý nghĩ của nhà họ Hà các người! Đáng thương cha mẹ ta bao nhiêu năm qua ở Hà gia làm trâu làm ngựa cho các người, chỉ mong một ngày nào đó các người có thể thực sự coi cha mẹ ta như người trong nhà, ha ha, không ngờ Hà gia các người xưa nay chưa bao giờ nghĩ vậy!”
Vợ chồng Hà Lão Thực chính tại nghe Hà Hoa nói thế, lại nghĩ tới nhiều năm qua mình ở Hà gia trả giá nhiều như vậy, cõi lòng nguội lạnh.
“Xem ra Hà gia các người không phải lòng lang dạ sói bình thường. Cho dù Đào Hoa không mang thai con cháu Hà gia các người, nhưng Đào Hoa cũng là bị Hà Hoa đẩy. Cho dù Hà Hoa không cố tình đẩy, nhưng các người cũng phải đỡ Đào Hoa dậy, mời đại phu cho nó chứ?”
“Nhưng các người đã làm gì? Các người không chỉ bỏ mặc nó, mà khi đại phu trong thôn nói nếu không mời đại phu trấn trên đến chữa bệnh thì Đào Hoa nó sẽ một xác hai mạng, các người còn đuổi Đào Hoa ra khỏi Hà gia, nói cái gì mà Đào Hoa chết ở Hà gia sẽ làm nhà các người gặp xui xẻo. Các người còn nhận tính nữa không? Mọi người thử nói xem, không phải Trần gia chúng ta khinh người quá đáng!” Trần thẩm nói.
“Cái gì mà xui xẻo cả nhà chứ, ta thấy Hà lão bà các nàng sợ tốn bạc đi mời đại phu thì có
“Hà gia này... đúng là không phải ác độc bình thường!”
“Hừ! Ta thấy Hà gia chỉ vẻ vang bên ngoài thôi, còn bên trong thì đúng là mục rỗng”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Hà lão bà thấy mọi người đều chỉ trích Hà gia, đang muốn phản bác thì Trần thẩm lại nói tiếp: “Không chỉ vậy, Hà gia còn tiếp tục không biết xấu hổ nữa! Con rể ta đi mời đại phu ở trấn trên, vợ chồng nó không có bạc trả tiền thuốc, Đào Hoa liền lấy trâm cài hồi môn chúng ta cho đi trả tiền. Không ngờ đám người Hà lão bà nghe nói Đào
Hoa còn có trâm cài, liền tới nhà hàng xóm cho Đào Hoa ở nhờ làm loạn, nói cái trâm đó là của bà ta. Phải mặt dày cỡ nào mới có thể làm được những chuyện như vậy chứ!”
“Ta nhổ vào! Trâm cài đó là tiểu tiện nhấn Đào Hoa kia lấy trộm của Hà gia chúng ta! Bà nói cái trầm đó là của hồi môn, vậy chứng cớ đâu? Sao trong danh sách đồ cưới không có? Nếu không tin, chúng ta có thể đưa tờ khai danh sách đồ cưới cho mọi người xem” Hà lão bà nói.
Đám người Hà lão bà ban đầu nghĩ tới điều này, cũng chắc chắn là Trần thẩm không thể chứng minh trâm cài là của bọn họ nên mới đến tận cửa gây sự.
“Chúng ta lén cho con gái không được à? Ai nói của hồi môn nhà mẹ đẻ cho con gái nhất định phải ghi rõ ràng trong danh sách?” Trần thẩm phản bác.
“Không phải không cho các ngươi lén đưa đồ cho con gái, nhưng sao các ngươi có thể chứng minh trầm cái này là của Trần gia các ngươi?”
“Này, chuyện này...”
“Không nói được phải không? Ta đã nói rồi mà, mấy kẻ lụn bại như Trần gia các bà làm sao có tiền mua trâm cài cho con gái chứ!” Hà Hoa thấy Trần thẩm ấp úng không nói được chứng cứ, tưởng rằng có thể lật ván, hứng khởi nói.
“Vậy các người làm sao có thể chứng minh trâm cài kia là của Hà gia đây?” Tử Hiên thấy Trần thẩm không nói ra được xuất xứ của trâm cài, liền hỏi ngược lại Hà lão bà.
“Chúng ta còn cần chứng minh à, trâm cài kia là vật gia truyền của Hà gia chúng ta!” Hà lão bà nói.
“Ồ, hóa ra là thế! Vậy cái trầm kia ở Hà gia đã lưu truyền mấy đời rồi?” Tử Hiên tiếp tục hỏi.
“Này, chuyện này... đây là cha mẹ để lại cho ta và lão gia!” Hà lão bà nói.
“Như vậy nói cách khác cái trầm kia đã ở trong nhà họ Hà các bà mấy chục năm rồi phải không?” Tử Hiên nói.
“Đúng vậy!” Hà lão bà không biết tại sao Tử Hiên lại hỏi thế. Bà ta có dự cảm xấu, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đáp như vậy.
“Thế thì ta chắc chắn trâm cài này không phải của Hà gia! Vì cái trâm đó xuất xứ từ Châu Ngọc Lâu ở trấn trên. Mà Châu Ngọc Lâu mới chuyển đến trận chúng ta sáu, bảy năm thôi.”
“Các ngươi không nghĩ là trâm cài kia do cha mẹ ta mua ở chỗ khác à, dù sao Châu Ngọc Lâu có cả trăm năm rồi.” Hà lão bà phản bác lại lời Tử Hiên.
“Ha ha, bà đừng nói đùa, trâm cài này là kiểu dáng mới ra vào tháng Hai năm nay ở Châu Ngọc Lâu. Làm sao cho mẹ bà mấy chục năm trước đã mua được nó?”
Hà lão bà lúc này mới biết trúng bẫy Tử Hiên. Bà ta không ngờ Trần gia lại bạo tay chi tiến lên cửa hàng Châu Ngọc Lầu mua trâm cài cho con gái như vậy. Mọi người đều biết đồ trang sức của Châu Ngọc Lẩu có xuất xứ rõ ràng, nhất thời không nói được lời nào.
Tử Hiên thấy Hà lão bà cứng miệng, những người khác cũng không nói được gì, liền nói tiếp: “Này bà, bà không còn gì để nói, nhưng chúng ta có thể chứng minh trâm cài này của nhà Trần thẩm!”
“Trâm cài này là nhà Trần thẩm nhờ mấy huynh muội chúng ta lên trấn trên mua về. Nếu mọi người không tin thì có thể mượn đại phu trấn trên cái trâm cài rồi tới Châu Ngọc Lâu xem thử. Ta tin chưởng quỹ Châu Ngọc Lâu vẫn còn nhớ huynh muội chúng ta”
“Bởi vì cái trâm kia là kiểu dáng mới ra trong tháng đó của Châu Ngọc Lâu, hơn nữa cửa hàng trấn trên chỉ có duy nhất một cái. Ta tin chưởng quỹ vẫn còn nhớ huynh muội chúng ta. Dù sao có rất ít người trẻ tuổi đi mua trang sức như vậy?
Hà lão bà nghe Tử Hiên nói tới đây hoàn toàn không có cách nào phản bác nữa, mặt bọn họ ai nấy đều rất khó coi. Tử La thấy vậy lén giơ ngón tay cái với Tử Hiên, Tử Hiên cho Tử La một ánh mắt kiêu ngạo.
Mọi người đều thấy rõ rằng đám người Hà lão bà tưởng Trần thẩm không nói được xuất xứ của trâm cài nên muốn cướp của họ, nào ngờ trâm cài của người ta lại đặc biệt đến thế.
Hà lão gia thấy mọi người lại chỉ trích Hà gia, ông ta thấy mặt mũi nhà họ Hà hôm nay mất sạch rồi, không thể làm gì khác hơn là mắng Hà lão bà: “Lão bà tử, bình thường ta đều nói với bà là không được tham mấy thứ nhỏ nhặt, giờ hay rồi, xem kết cục thế nào đây!”.
Hà lão bà nghe Hà lão gia nói vậy thấy oan ức, rõ ràng ông ta cũng đồng ý bà ta làm vậy mà! Nhưng bà ta không dám phản bác. Bà ta biết bây giờ phải im lặng, vì nói đàn bà trong nhà tham lam làm ra chuyện như vậy, so với nói cả nhà họ Hà tham của hồi môn của cháu dâu thì dễ nghe hơn nhiều.
Nhưng mọi người ở đây không phải ngu ngốc, bọn họ đều biết rõ ràng mọi chuyện xảy ra.
Chuyện này chắc chắn không phải ý của một mình Hà lão bà. Bởi vì lúc chiều đám người Hà lão bà đến nhà hàng xóm đòi trâm cài của Đào Hoa gióng trống khua chiêng như vậy, kẻ ngu mới tin chuyện này là ý của một mình bà ta!
“Nói vậy chúng cháu cùng Hà gia ai đúng ai sai, mọi người ở đây đều rõ ràng, không biết Hà thôn trưởng thấy thế nào?” Lúc này Trần thúc bước ra nói.
“Chuyện hôm nay đúng là Hà gia đuối lý, mọi người yên tâm, Hà gia thôn chúng ta không phải không hiểu đạo lý, ở thế hϊế͙p͙ người. Chúng ta nhất định sẽ cho nhà cháu một công đạo. Không biết nhà cháu muốn Hà gia làm thế nào mới hợp lý đây?”
Hà thôn trưởng đã suy nghĩ rõ ràng, chuyện hôm nay ông nhất định phải đứng về lẽ phải, nếu không qua hôm nay Hà gia thôn bọn họ sẽ mang tiếng. Sau này đừng mong có người bằng lòng gả con gái đến thôn bọn họ. Ai dám gả con gái đến nơi ngược đãi con dâu, còn được thôn dần bênh vực như vậy chứ?
Hơn nữa, ông cũng biết Trần gia này không phải người dễ bị bắt nạt.