Hà Liễu thị nghe Hà Đại Sơn nói như vậy, đau lòng khóc lên. Con trai bà hiểu chuyện như thế, luôn bảo vệ người cha người mẹ vô dụng này. Bà2đã có lỗi với con suốt bao nhiêu năm rồi.
Bây giờ bà mới biết con trai gánh chịu thay mình biết bao nhiêu oan ức, nghĩ đến mình hại con nhiều năm8như thế, bà quyết định mình không thể cứ mãi yếu đuối nữa.
“Cha nó, ông đồng ý đi. Chúng ta khổ sở cũng không sao, nhưng không thể để con cháu mình6bị bắt nạt, vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được”
“Ông xem Sơn Tử nhà chúng ta, bao nhiêu năm qua vì cha mẹ vô dụng mà phải chịu nhiều ấm ức. Nó3ở trấn trên làm thuê học nghề cũng bị bà bà lên tìm chưởng quỹ đòi tiền công, không thể làm việc tiếp được nữa. Công việc đó tốt đến chừng nào,5nếu bà bà không lên trấn gây sự, thì Sơn Tử sao phải về thôn làm ruộng như chúng ta? Cứ nghĩ đến chuyện con nó vì chúng ta mới như thế, lòng ta lại đau như cắt”.
Hà Lão Thực nghe con trai và vợ nói xong, trong lòng cũng cảm khái vạn phần. Nhiều năm như vậy, vợ con ông đều đã vì ông mà chịu nhiều đau khổ.
Vợ ông, gả cho ông bao nhiêu năm cũng không hề kể khổ, bà ở Hà gia vẫn luôn im lặng nhẫn nhịn, xưa nay chưa từng nói với ông những lời này.
Hà Lão Thực nhìn mái tóc hoa râm của VỢ, cả viền mắt đỏ lên của con trai, lại nghĩ tới hành động nhẫn tâm của Hà lão bà với con dâu và tôn tử chưa ra đời của mình, thấy chết không cứu. Ông đột nhiên cảm thấy mình thật đáng chết. Ông muốn báo đáp đám người Hà lão bà thì chỉ là mình ông nợ Hà gia bọn họ, còn vợ con ông không hề nợ mấy người đó. Sao ông lại ngồi im nhìn vợ con vì mình chịu nhiều oan ức vậy chứ? Sao ông có thể ích kỷ như vậy?
“Chúng ta dọn khỏi Hà gia, về Cao gia thổn thôi. Bao nhiêu năm qua chúng ta luôn ở nhà họ Hà nhẫn nhục chịu khổ, coi như đã báo đáp xong ơn nuôi dưỡng rồi. Bây giờ chúng ta rời đi cũng không có gì có lỗi với nhà họ cả” Hà Lão Thực nói.
“Cha, cha đồng ý rồi?! Vậy tốt quá!” Hà Đại Sơn nghe xong ánh mắt bừng sáng.
“Có điều bà nội con năm đó đã bán hết ruộng đất nhà họ Cao chúng ta, giờ chúng ta quay về Cao gia thôn thì cũng không có gì trong tay, làm sao sống đây?” Hà Lão Thực nghĩ tới đây lại lo lắng. Cũng tại ông vô dụng, nhiều năm như vậy mà chẳng tiết kiệm được một đồng cho con trai.
“Mọi người có thể đến thôn của chúng cháu! Đại tỷ, như vậy mọi người có thể làm hàng xóm của chúng ta rồi, còn cả Thụ đại ca nữa.” Thiết Trụ nói.
“Như vậy sao được! Nếu không thì chúng ta vẫn ở lại Hà gia thôn đi. Cùng lắm, cùng lắm thì chúng ta chia nhà, ở riêng” Hà Lão Thực khó xử nói.
“Cũng được, nhưng A La nghĩ dù mọi người chia nhà với Hà gia thì chưa chắc Hà gia đã chia cho mọi người ruộng đất, gia sản” Tử La nhắc nhở.
“A La nói đúng. Con thấy ý kiến của Thiết Trụ không tồi. Tỷ phu, huynh thử nghĩ xem, cho dù huynh ở lại Hà gia thôn, thì cho dù có ra ở riêng, Hà gia cũng chưa chắc đã chia ruộng đất cho nhà huynh, mà mọi người về Cao gia thôn thì cũng chẳng có gì. Như vậy chi bằng cùng đến thôn bọn đệ, chúng ta còn có thể giúp đỡ lẫn nhau” Thiết Đản nói.
Vợ chồng Hà Lão Thực và Hà Đại Sơn nghe Thiết Đản nói vậy đều động lòng. Nhưng bọn họ cũng có chút lo lắng, sợ có người đàm tiếu Hà Đại Sơn ở rể cho nhà người ta.
Trần thúc suy nghĩ một lát cũng thấy Thiết Đản nói hợp lý, ông cũng nhìn ra nỗi lo trong lòng Hà Đại Sơn.
Thế là Trần thúc nói: “Ta cảm thấy chủ ý của Thiết Đản không tồi. Ông thông gia, ta biết ông lo lắng điều gì, mọi người cứ yên tâm đến thôn chúng ta, ban đầu có thể ở chung nhà, chờ có tiền rồi mua đất dựng nhà sau cũng được. Như thế không ai dám đàm tiếu gì đâu. Chúng ta cũng không có ý muốn Đại Sơn về ở rể.
“Cha, mẹ, chúng ta chuyển tới chỗ nhạc phụ nhạc mẫu đi. Con tin chỉ cần con cố gắng làm việc thì nhất định có thể kiếm đủ bạc xây dựng gia nghiệp” Hà Đại Sơn nắm chặt tay nói.
Cuối cùng, vợ chồng Hà Lão Thực nghe mọi người khuyên bảo cũng quyết định đến thôn của Tử La.
“Nhưng lát nữa nếu nhà Đại Sơn huynh chủ động nói sẽ đi khỏi Hà gia, cho dù có hợp tình hợp lý thì những người không biết chuyện cũng sẽ nói là nhà Đại Sơn huynh vong ân phụ nghĩa, Hà gia nuôi dưỡng bao nhiêu năm trời lại còn muốn rời khỏi Hà gia. Chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của mọi người” Tử Thụ nói.
Tử La cũng vừa mới nghĩ đến vấn đề này. Nàng đang nghĩ làm sao có thể âm thầm nhắc nhở mọi người, không ngờ Tử Thụ đã nói trước, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tuổi nhỏ bất lợi như vậy đấy, không thể biểu hiện quá mức lanh lợi được, nếu không mọi người sẽ nghi ngờ.
“Nhưng chúng ta cũng không thể vì lo lắng tới thanh danh mà để Đại tỷ tiếp tục ở lại Hà gia, bị người ta bắt nạt chứ!” Thiết Trụ nói.
“Thiết Trụ nói đúng!” Trần thẩm nói.
“Thụ ca nhi, con có ý kiến gì không?” Trần thúc hỏi.
Trần thúc gần đây cũng tiếp xúc nhiều với huynh muội Tử La, cảm giác được mấy huynh muội họ rất hiểu biết, thế nên ông cũng vô cùng coi trọng ý kiến của Tử Thụ.
“Nhà của Đại Sơn huynh đương nhiên có thể dựa vào lần này thể rời khỏi Hà gia, nhưng chúng ta cần phải để nhà huynh ấy rời đi một cách danh chính ngôn thuận, để sau này mọi người không ai nói được gì nhà Đại Sơn huynh nữa”
“Vậy Tử Thụ huynh nói xem chúng ta phải làm sao?” Thiết Đản hỏi.
Mọi người đều sốt sắng nhìn Tử Thụ, hy vọng Tử Thụ có thể nghĩ ra cách gì đó vẹn cả đôi đường.
“Lát chúng ta đến nhà thôn trưởng, tạm thời không nhắc đến chuyện rời khỏi nhà họ. Trần thúc, Trần thẩm mọi người cũng chỉ nói là muốn Hà gia đưa tiền thuốc của Đào Hoa tỷ, cũng không cần nhiều, chỉ lấy hai mươi lượng là được, miễn cho người khác nghĩ mình tham tiền”
“Nhưng như vậy cũng quá tiện nghi cho Hà lão bà rồi!” Thiết Trụ không phục nói.
“Thiết Trụ, để yên tâm. Theo ta thấy, dù nói chỉ cần Hà gia bọn họ bồi thường hai mươi lượng bạc thì Hà lão bà đã không chịu rồi. Đương nhiên ngoại trừ bồi thường bạc, thì chúng ta còn phải đưa ra điều kiện là phải cho nhà Đào Hoa tỷ ra ngoài ở riêng. Dù sao cũng ít có nhà nào cả bốn đời đều ở chung một nhà như Hà gia, chúng ta nói muốn ra ở riêng không có gì không hợp lý cả, huống chi chuyện này là Hà gia bọn họ đuối lý.”
“Tin rằng khi đó mọi người đưa ra yêu cầu ở riêng thì sẽ không ai nói mọi người không đúng. Còn nữa, nhất định phải đòi Hà gia chia cho vợ chồng Đào Hoa tỷ một gian nhà, cả ruộng đất nữa. Ta tin Hà lão bà nghe Trần thúc nói vậy thì tám chín phần mười sẽ không đồng ý”
Tử Đào nghe xong liền xen vào nói: “Gì mà tám chín phần mười chứ, muội thấy muốn Hà lão bà lấy ra một lượng bạc bồi thường cho Đào Hoa tỷ còn khó nữa ấy”
“Tử Đào muội muội nói đúng! Ta thấy Hà lão bà đối với nhà tỷ phu keo kiệt vô cùng, muốn bà ta đưa cho nhà tỷ phu nhiều đồ như thế, Hà lão bà không chửi ẩm lên mới lạ đấy” Thiết Trụ nói.
“Chúng ta cần phải khiến cho Hà lão bà làm loạn lên mới được! Như vậy thì chỉ cần là người hiểu chuyện cũng thấy rõ Hà lão bà không đúng. Đến lúc đó Trần thúc sẽ nói những câu như Hà lão bà không chia gia sản cho nhà Đào Hoa tỷ mà chỉ bồi thường tiền cũng được, trừ phi nhà bọn họ không phải là con cháu Hà gia, còn nếu không, thì bà ta nhất định phải chia tài sản cho nhà Đào Hoa tỷ”
“Có điều, cháu nghĩ cho dù chúng ta không nhắc nhở Hà lão bà điều này thì bà ta cũng nghĩ ra thôi, không chần chừ phải sạch quan hệ với nhà Đào Hoa tỷ. Như thế càng tốt, chưa cần chúng ta nói thì bà ta đã nói trước rồi. Nhưng nếu Hà lão bà không nghĩ ra, thì chúng ta có thể nhắc nhở bà ta một chút.” Tử Thụ nói.
Tử La nghe Tử Thụ nói xong, không khỏi cảm thán: Đại ca đúng là phúc hắc*!
* Phúc hắc: phúc là bụng, hắc là đen, phúc hắc là bụng dạ đen tối.
Tử La không khỏi nghĩ, dù mẹ con Hà lão bà có thông minh đến đâu, khi đối đầu với Tử Thụ thì cũng chỉ thất bại mà thôi. Tử La còn cảm khái, cũng may Tử Thụ không phải kẻ thù của nàng mà là Đại ca yêu thương nàng nhất. Nếu không, dù đích thân nàng đối đầu với Tử Thụ cũng có thể sẽ chịu thiệt.
“Thụ đại ca, chiều này của huynh đúng là cao siêu thật! Tin rằng Hà lão bà chắc chắn không ngờ chúng ta căn bản không phải muốn bà ta bồi thường bạc, chia gia sản, mà là chờ bà ta tự mình cho nhà Đại tỷ rời đi” Thiết Trụ vỗ tay nói.
Hà Đại Sơn nghe Tử Thụ nói xong, không khỏi quan sát huynh muội Tử La lần nữa. Trước đây hắn nghe Đào Hoa nói mấy huynh muội nhà này bất phàm, nhưng cũng không ngờ đám Tử Thụ lại thông tuệ đến vậy, còn hiểu đạo lý đối nhân xử thế nữa.
Hắn tự nhận mình trưởng thành hơn bạn cùng trang lứa trong thôn, nhưng cũng không nghĩ sâu xa được như vậy, thế là không khỏi kính nể Tử Thụ còn nhỏ tuổi đã cực kỳ thông minh.
“Đương nhiên, nếu như người nhà họ Hà thật sự hối cải, biết sửa sai, cho nhà Đào Hoa tỷ ra ở riêng, còn bồi thường tiền thuốc thang và chia tài sản công bằng, thì dù nhà Đào Hoa tỷ không hoàn toàn thoát khỏi Hà gia, nhưng ở riêng thì cũng được” Tử Thụ nói tiếp.
Tử La nghe xong suýt nữa không nhịn được bật cười: Đại ca, huynh đủ rồi đấy!
Haha, Tử La rất chờ mong biểu hiện Hà lão bà đây.