Điền Viên Cẩm Tú

Chương 104: Hà đại sơn khẩn cầu

Hà gia nhị tức phụ tóc tại cũng bù xù, trên mặt có mấy vết cào, quần áo cũng bị kéo lộn xộn.
Hà gia tam tức phụ còn thảm hơn Nhị tẩu của bà ta. Ngoài tóc và quần áo bị kéo không còn hình dạng gì2nữa, thì trên mặt, trên cổ đều có vết cào.


Hà Hoa thảm nhất, nàng ta không chỉ bị giật tóc, bị kéo quần áo, trên mặt trên cổ đều có vết cào, mà mặt cũng bị đánh sưng như đầu heo, trông chẳng khác gì con điên.8Xem ra ban nãy Trần thẩm đánh nhau loạn hết lên nhưng vẫn còn lý trí. Bà ít đánh Hà lão bà, dù sao bối phận Hà lão bà vẫn lớn hơn bà, nếu bà đánh Hà lão bà thì sẽ bị chỉ trích, có điều đánh6nhau loạn như thế vô tình bị thương cũng không sao, có điều không đánh quá nặng là được.


Với hai người con dâu của Hà lão bà, còn cả Hà Hoa thì Trần thẩm không khách khí như vậy.


Đương nhiên Trần thẩm cũng sẽ chăm sóc cẩn3thận hai mẹ con Hà Hoa, ai bảo Trần thẩm nghe được Ngũ nương nói hơn nửa năm qua Đào Hoa ở Hà gia bị hai mẹ con Hà Hoa này bắt nạt nhiều nhất. Hơn nữa lần này Đào Hoa xảy ra chuyện là vì bị5Hà Hoa đẩy, nếu không đánh mẹ con Hà Hoa một trận, làm sao Trần thẩm có thể nuốt trôi cục tức này được.


“Thôn trưởng, ông phải làm chủ cho chúng ta! Đừng để người ngoài thân leo lên đầu lên cổ chúng ta như vậy!” Hà lão bà cáo trạng trước. Hai bà con dâu, cả Hà Hoa cũng mồm năm miệng mười gào lên.


“Im miệng! Tất cả im miệng cho ta! Mấy người như thế này còn ra thể thống gì nữa chứ? Hà lão bà, bà từng này tuổi rồi vẫn còn đánh nhau với đám tiểu bối kiểu đấy à? Nhìn mấy người xem, ra thế này còn nói cái gì nữa, còn không mau về nhà rửa mặt chải đầu lại, trông chẳng khác gì mấy kẻ điên cả! Thể diện Hà gia thôn chúng ta đều bị mấy người làm mất sạch rồi!”


Hà thôn trưởng tức điên lên, ông chỉ vào mẹ con Hà lão bà mắng.


Hà thôn trưởng dù so về tuổi tác hay bối phận cũng đều không thấp hơn Hà lão bà, hơn nữa ông là thôn trưởng, Hà lão bà trước giờ vẫn kiêng kỵ ông. Có điều bây giờ bà ta đang tức giận. Mấy năm qua bà ta ở Hà gia nói một không ai dám cãi hai, bây giờ bị người ta đánh cho một trận, còn bị thôn trưởng mắng, đương nhiên bà ta không chịu nổi cơn tức này: “Thôn trưởng, người ta đều đánh tới cửa rồi, ông còn nói giúp mấy kẻ ngoài thôn này sao?”


“Bà cũng không nghĩ một chút tại sao người ta lại đánh tới cửa à?”


Hà thôn trưởng còn muốn giúp Hà lão bà chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, muốn để mẹ con Hà lão bà đi trước, ông sẽ giúp bà ta nói chuyện, để cho qua chuyện này. Thế nhưng Hà lão bà không hiểu tâm ý của ông, nói ông giúp người ngoài, lại còn chống đối, đúng là uổng phí lòng tốt.


“Xin hỏi ông là thôn trưởng của Hà gia thốn phải không? Con gái chúng cháu là Đào Hoa suýt nữa bị nhà họ Hà này đánh chết, bây giờ còn nằm trên giường kia kìa. Đại phu nói Đào Hoa nếu bình an qua đêm nay thì mới coi như hoàn toàn vượt qua nguy hiểm. Chuyện này hy vọng Hà thôn trưởng giúp chúng cháu lấy lại công đạo” Trần thúc nói.


“Cháu nghe nói thôn trưởng của Hà gia thôn là người đức cao vọng trọng, chuyện ngày hôm nay mong Hà lão thôn trưởng cho nhà cháu một lời giải thích hợp lý, nếu không thì chúng cháu sẽ đi báo quan, để quan phủ giúp chúng cháu chủ trì công đạo. Cháu tin trên đời này không phải chỉ có một mình Hà tú tài. Nếu Hà gia ỷ bọn họ có một tú tài đã muốn ức hϊế͙p͙ người khác, ngang ngược vô lý như vậy, thì Trần gia nhà cháu không phải kiểu người ngồi im cho người khác bắt nạt. Nhà cháu không phải không quen biết những người đọc sách khác. Cháu tin rằng chỉ cần nhà cháu đến thư viện nói chuyện này, thì sẽ có nhiều phu tử và đồng học nguyện ý giúp nhà cháu đến nha môn cáo trạng”


Thiết Đản dạo này đến Cổ Thủy thư viện đọc sách, còn cùng Tử Thụ, Tử Hiên kết giao với rất nhiều người, tầm


mắt và kiến thức cũng được mở rộng, thế nên hắn nói những lời này có khí phách và trật tự vô cùng rõ ràng. Câu nói vừa đấm vừa xoa, không thể không khiến Hà thôn trưởng coi trọng.


“Các cháu là nhà mẹ đẻ bên vợ của Đại Sơn đúng không. Các cháu yên tâm, chuyện hôm nay chúng ta nhất định sẽ cho các cháu câu trả lời thỏa đáng. Cứ vậy đi, mọi người xem, các phụ nhân đều thành ra như vậy, không bằng trước tiên chúng ta để các bà ấy đi rửa mặt chải đầu gọn gàng, nửa canh giờ sau hai nhà đến nhà lão phu đi, mọi người yên tâm, lão phu nhất định sẽ giải quyết rõ ràng, nhất định sẽ cho mọi người một biện pháp ổn thỏa nhất”


Hà thôn trưởng nghe Trần thúc, Thiết Đản nói vậy, đặc biệt là Thiết Đản, ông không thể coi thường chuyện này được. Ông biết hôm nay nhất định phải cho nhà Trần thúc một câu trả lời. Trần gia này cũng không dễ lừa dối đầu.


Nghe Hà thôn trưởng nói vậy, đám người Trần thúc cũng không nói gì, còn Hà lão bà thì khác. Bà ta cảm thấy Hà thôn trưởng đang giúp đám người Trần thúc, liền mở miệng chửi Hà thôn trưởng: “Hà Lão Nhị, ông đang muốn giúp mấy kẻ ngoài thôn đúng không? Cẩn thận không ta bảo cháu ta viết giấy đưa tới Huyện thái gia tố cáo ông đấy!”


“Bà tố cáo tôi cái gì? Lão phu tự nhận mình làm thôn trưởng nhiều năm như vậy chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mọi người, muốn tố cáo bà cứ việc đi, lão phu không sợ bà! Trên đời này không chỉ mình nha bà có tủ tài. Bà tưởng nhà bà có tủ tài là có thể ngang ngược à? Nếu bà còn tiếp tục ngang ngược không biết lý lẽ như vậy, người ta cũng có thể đi nhờ tú tài viết thϊế͙p͙ cáo trạng các bà đấy” Hà thôn trưởng phát hỏa. Hà lão bà coi như triệt để làm tiêu tan hết lòng thông cảm của ông.


“Nửa canh giờ sau mấy người đến nhà lão phu, chuyện hôm nay đúng sai thế nào, lão phu chắc chắn sẽ cho mọi người cầu trả lời thích đáng!” Hà thôn trưởng nói tiếp.


Hà lão bà đang còn muốn nói, nhưng cũng may hai người con dâu của bà ta còn chút lý trí, khuyên bà ta về nhà trước. Đám người Hà lão bà đi rồi, mọi người cũng tản đi hết.


“Trần thúc, Trần thẩm, mọi người đã nghĩ lát nữa đến nhà Hà thôn trưởng nên làm sao để lấy lại công đạo cho Đào Hoa tỷ chưa ạ?” Tử La hỏi.


“Vẫn chưa, nhưng chuyện hôm nay dù đám người Hà lão bà có nói tới chân trời thì cũng không chiếm lý. Lát nữa chúng ta ba mặt một lời, xem bọn họ thế nào? Trần thẩm vẫn chưa nguôi cơn tức.


“Nhưng Hà lão bà không phải là người nói lý, lát nữa bà ta cứ ngang ngược như vậy, mà chúng ta chưa nghĩ kỹ đối sách, lỡ vào thế bị động thì sao?” Tử La nói.


“A La lo lắng như vậy cũng không sai. Con thấy chúng ta nên nghĩ cẩn thận xem lát nữa phải làm thế nào thì tốt hơn.” Thiết Đản dạo gần đây tiếp xúc nhiều hơn với huynh muội Tử La, cũng biết Tử La rất thông tuệ, cũng có chút khâm phục nàng. Bây giờ nghe Tử La nói vậy, hắn suy nghĩ thêm cũng thấy Tử La nói rất đúng.


Mọi người nghe xong cũng thấy phải, lập tức bàn bạc xem lát nữa phải làm thế nào.
Tử La thấy mọi người bàn bạc, trừ việc muốn đám người Hà lão bà phải xin lỗi, bồi thường tiền thì không hề nhắc tới vấn đề sau này. Nếu như chuyện hôm nay lại xảy ra, vậy Đào Hoa tỷ phải làm thế nào?


Tử La không cần nghĩ cũng biết, hôm nay mấy người Hà lão bà chịu thiệt thòi như vậy, chắc chắn sau này sẽ dẫn vặt nhà Đào Hoa tỷ cho coi.
Thế là Tử La liền nói: “Hôm nay chúng ta đã làm Hà lão bà mất mặt, phải bồi thường tiền, thì sao này Đào Hoa tỷ


Hà gia có thể sẽ phải chịu thêm nhiều khổ sở. Lỡ mấy người Hà lão bà càng bắt nạt Đào Hoa tỷ nhiều hơn thì sao đây?”
“Bọn họ dám? Chúng ta lại cho bọn họ một trận!” Thiết Trụ nói.


“Nhưng chúng ta không thể đánh bọn họ nhiều lần được. Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể rảnh rỗi tới đây. Lỡ sau này xảy ra chuyện khẩn cấp như hôm nay, chúng ta lại không thể chạy đến kịp thì sao? Vậy mới nói, con nghĩ lát nữa chúng ta nên thừa dịp đám người Hà lão bà đuối lý, bắt bà ta đồng ý cho gia đình Đại tỷ ra ở riêng thì tốt hơn, như thế chúng ta cũng không cần lo đám người Hà lão bà bắt nạt Đại tỷ nữa” Thiết Đản nói.


“Ta cảm thấy Thiết Đản nói rất đúng! Ông bà thông gia, Đại Sơn, mọi người thấy thế nào?” Giọng điệu của Trần thúc vô cùng nghiêm túc.


Ban nãy đám người Hà lão bà đi rồi, vợ chồng Hà Lão Thực thấy Hà Đại Sơn ở lại, thế là bọn họ cũng ở lại. Bây giờ nói đến chuyện ra ở riêng, Trần thúc liền thăm dò thái độ của Hà Lão Thực, Hà Đại Sơn. Dù sao chuyện hôm nay ông cũng có chút trách hai người này.


Hà Đại Sơn nghe nhạc phụ nói vậy liền cảm nhận được khí thế nguy hiểm. Hắn biết nhạc phụ nhạc mẫu không phải không trách cứ hắn. Nhưng hắn cũng hiểu được tâm tình của bọn họ. Nếu hắn có con gái gả tới nhà người ta bị ức hϊế͙p͙ như thế, hắn đương nhiên cũng tức giận.


Thế là trước khi cha mẹ lên tiếng, Hà Đại Sơn nói: “Nhạc phụ nói rất đúng, thực ra con đã nghĩ tới chuyện ra ở riêng từ rất lâu rồi. Con không đành lòng nhìn cha mẹ con ở Hà gia bị bắt nạt ức hϊế͙p͙, còn phải làm trâu làm ngựa cho Hà gia mãi được. Nhất là mẹ con, từ khi gả cho Hà gia tới giờ chưa từng sống một ngày tốt đẹp, ngày nào cũng bị bà nội đánh chửi. Mỗi lần thấy mẹ bị đánh chửi như thế, lòng con đều đau như dao cắt”


“Con biết cha không phải con ruột của nhà họ Hà nên cha mẹ ở nhà không có tiếng nói, vì vậy con luôn cố gắng làm việc, con lên trấn trên làm thuê, hy vọng có chút tiến độ, cha mẹ ở nhà cũng tốt hơn một chút. Nhưng kết quả thì sao, bà nội chẳng quan tâm con có tiền đồ hay không, bọn họ chỉ là thấy con đưa tiền thì sắc mặt tốt hơn một chút, mà địa vị của cha mẹ ở nhà không hề thay đổi. Vậy nên con đã nghĩ thông suốt rồi. Hà gia chưa bao giờ xem chúng ta là người một nhà. Nhất là sau khi cưới Đào Hoa, bọn họ đối xử tệ bạc với Đào Hoa như vậy, con càng quyết tâm muốn ra ở riêng. Chỉ là con vẫn chưa tìm được lý do chính đáng để dọn ra ngoài thôi.”


Hà Đại Sơn càng nói, tâm tình cảng kích động, đến cuối giọng nói đã pha lẫn chút nghẹn ngào.
“Bây giờ là cơ hội tốt nhất để ra ở riêng. Cha mẹ, cha mẹ đồng ý cho chúng con ra ở riêng đi!” Hà Đại Sơn khẩn cầu cha mẹ hắn.