“Ông trời a~~~~ vậy phải làm sao bây giờ a~~~~”
“Con quái vật kia hẳn là sủng vật của người kia đi?”
“Vậy Nam Việt Tiểu điện hạ phải làm sao bây giờ a~~~ sủng vật của đối thủ cư nhiên có mang theo long uy nha~~~”
“Trừ phi có được loại ma thú cao nhất, cứ đám ma thú bình thường trước mặt long uy của cự long, ngay cả đầu cũng không dám ngẩn, làm thế nào quyết đấu a~~~~”
“A~~~~ này không phải khi dễ đứa nhỏ sao~~~~”
“Đúng nha, chỉ là trận đấu thôi, đâu cần liều mạng như vậy!”
……….
Có lẽ vì tướng mạo tuyệt thế của Thanh Việt rất có lực hấp dẫn với đám người xem, nên từ khi quái long xuất hiện, người lo lắng thanh Việt bị tổn thương, bất công ngày càng nhiều.
Nghĩ lại thì có lẽ ai cũng yêu cái đẹp, đại khái là không ai hi vọng một thiên hạ tuyệt sắc như vậy bị thương đi.
Bất quá, rất nhanh sau đó sự thật chứng minh sự lo lắng của bọn họ hoàn toàn là dư thừa.
Sàn đấu.
Đối mặt với quái vật huyết tinh khủng bố kia, trừ bỏ có chút kinh ngạc lúc đầu, Thanh Việt đã hoàn toàn khôi phục trấn định, thậm chí còn có chút hưng phấn, hưng phấn vì đã lâu không gặp phải cường địch như vậy.
Mở không gian giới chỉ trong tay, Thanh Việt trực tiếp kéo Tiểu Miêu còn đang say ngủ bên trong, dùng ngón tay kẹp nó lắc lắc một chút, sau đó hệt như vứt một miếng giẻ rách xuống bên cạnh mình.
Ngoài sàn đấu, nhìn thấy không gian giới chỉ của Thanh Việt có thể chứa một vật sống, mọi người lại kinh hô một trận, phải biết, trong thường thức không gian giới chỉ không có năng lực này.
Vì thế mọi người bắt đầu suy đoán trong không gian giới chỉ của Tiểu điện hạ Nam Việt đế quốc có thần khí linh tinh gì.
Chỉ có những người quen thuộc Thanh Việt mới biết, không phải không gian giới chỉ kia kì lạ, mà bất cứ không gian nào vào tay Thanh Việt cũng đều như vậy.
Mấy lão nhân đối với việc này cũng hao hết tâm tư, tinh lực nghiên cứu, chính là vẫn không có kết quả, cuối cùng bọn họ kết luận Thanh Việt có thiên phú thần kì về không gian pháp thuật.
Bất quá, chút kinh ngạc này chỉ có thể xem là một chút mở đầu mà thôi.
Tiểu Miêu đang ngủ ngon bị lôi ra ngoài, ném xuống đất liền lập tức tỉnh lại.
Sinh vật thuộc nguyên tố quang, trời sinh mang theo ác cảm cực độ đối với sinh vật huyết tinh, vì thế Tiểu Miêu vừa tỉnh lại, không cần Thanh Việt chỉ thị đã nhận ra mục tiêu của nó, lập tức hướng về phía quái vật mang long uy kia mà ‘gầm gừ’.
Đây là tình huống gì a!
Người xem xung quanh không hiểu gì cả.
Một quả cậu trắng chỉ lớn cỡ bàn tay, thế nhưng lại không sợ long uy của con quái vật kia, lại còn gầm gừ khiêu khích.
Quả cầu lông ngắn này không phải là ma thú sủng vật của Nam Việt Tiểu điện hạ đi?
Nam Việt Tiểu điện hạ muốn dùng nó để đối phó con quái vật khổng lồ kia sao?
‘Ngao, ngao, ngao’
Tiểu Miêu hướng về phía quái long gầm lên, dường như cũng cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của mọi người, rốt cuộc ý thức được bộ dáng hiện tại của mình hoàn toàn không có chút uy hϊế͙p͙ nào.
Rất nhanh nó duỗi thân, từng trận ánh sáng trắng thánh khiết vây quanh cơ thể.
Tiếp đó mọi người chỉ thấy hào quang ngày càng lớn, càng mạnh, đợi đến khi hào quang biến mất, mọi người cả kinh tới mức cằm cũng sắp rớt xuống đất, ánh mắt ngây dại nhìn vào giữa sân.
Kích thích a~~~ kích thích tuyệt đối a~~~ hôm nay bọn họ thực sự có rất nhiều kích thích~~~~
Lúc này ở giữa sàn đấu, sinh vật nhỏ nhắn hệt như quả cầu lông ngắn, hiện tại tất cả mọi người đã có thể trăm miệng một lời gọi ra tên của nó.
Một con bạch hổ lớn cỡ tuấn mã, lông tơ trắng muốt lung linh tỏa sáng, móng vuốt cùng đôi mắt vàng ươm, đặc biệt là chiếc sừng vàng nhạt, bán trong suốt trên trán.
“Thánh quang…….. bạch…… bạch hổ…… vương……….”
Có người run rẩy nói ra thân phận thực sự của Tiểu Miêu.
Lời này vừa nói ra, tiếng kinh hô trong sân lại cao hơn một tầng.
Đại tổng quản Nam Việt hoàng cung đang đứng hầu hạ bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo—— Tạp Ân, đại khái chính là người chịu đả kích sâu nhất đi, Tạp Ân không ngừng lau mồ hôi trán, gương mặt béo tròn xanh xanh trắng trắng.
‘Ông trời a~~~ mau tới cứu người hầu trung thành của ngài đi~~~ cái quả cầu lông ngắn chỉ biết ăn biết ngủ, bị hắn xem thường vô số lần kia cư nhiên là Thánh Quang Bạch Hổ Vương trong truyền thuyết ~~~~a~~~~ ta trước kia khi dễ nó cỡ nào~~~a~~~~ chỉ mong nó vĩnh viễn đừng nhớ lại~~~~’
Thánh Quang Bạch Hổ Vương trong truyền thuyết là một trong những tọa kị của Thần vương, nó cùng Cự long đều là ma thú hệ quang cao nhất.
Đối với đại lục hiện tại đã cạn kiệt nguyên tố quang mà nói, ma thú cao cấp hệ quang đã hiếm tới đáng thương, chỉ có thể nghe nói lại mà thôi, càng miễn bàn tới chuyện thấy được ma thú hệ quang cao nhất——Thánh Quang Bạch Hổ Vương.
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đứng trên sàn đấu, là người nhìn rõ nhất.
Từ năm năm trước, Đông Li Trần nói với hắn đứa nhỏ này không đơn giản như bề ngoài, vì thế từ lúc đó hắn đã bắt đầu phái người tra xét.
Theo tư liệu Đông Chích điều tra, năng lực hiện tại của đứa nhỏ này càng làm bọn họ kinh ngạc, bất quá rất hiển nhiên, điều này chứng minh rằng bọn họ tới giờ vẫn luôn xem nhẹ đứa nhỏ này.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ, đứa nhỏ này lại có được tọa kị trong truyền thuyết chỉ có Thần vương có——Thánh Quang Bạch Hổ Vương!
Bất quá kinh ngạc qua đi, bình tĩnh cân nhắc một lát, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đã không còn chút cố kị nào.
“Thực sự không ngờ a, lúc chúng ta cho rằng mình đã có chút hiểu biết về tiểu điện hạ thì ngài lại làm chúng ta trở tay không kịp, vô cùng kinh ngạc.”
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi hiển nhiên đã thoát khỏi khϊế͙p͙ sợ, nửa đùa nửa thật nói với Thanh Việt.
“Thánh Quang Bạch Hổ Vương này tuy có thể chống lại cự long, nhưng hiện tại trong môi trường khiếm khuyết nguyên tố quang như vậy, Thánh Quang Bạch Hổ Vương cho dù lợi hại cũng không thể phát huy được 7 phần thực lực vốn có.
Huống chi con Thánh Quang Bạch Hổ Vương này dường như còn chưa trưởng thành, như vậy nó cũng không thể phát huy tới 5 phần thực lực.
Như vậy dùng nó chống lại Huyết Long của ta, phần thắng dường như không lớn a.
Tiểu điện hạ, ngài nói tại hạ nói có đúng không?”
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi chậm rãi nói ra mối băng khoăn của rất nhiều người ở đây, ánh mắt chăm chú nhìn Thanh Việt, quan sát phản ứng kế tiếp của bé.
……..
Hoàn Chương 111.