“Đây thực là vu thuật.”
Thanh Việt khẳng định suy đoán của hai lão nhân.
“Tiểu điện hạ xác định?”
“Ân, tuy hắn luôn trốn trong bóng tối giở trò, chúng ta chưa từng trực tiếp giao thủ, bất quá vu thuật của hắn quả thực rất lợi hại, người dự thi của Nam Việt, không, hẳn là tất cả người tham gia đều không phải đối thủ của hắn.”
Hai lão nhân nghe Thanh Việt đánh giá như vậy, sắc mặt trở nên khó coi muốn chết.
“Sao vậy? Không phải các ngươi luôn nói thắng bại là chuyện thường, không cần để trong lòng sao? Sao hiện tại sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Thanh Việt nghi hoặc nhìn hai lão nhân.
“Này……..”
“Đây là vì…… cái kia……..”
“Tiểu điện hạ, để thần giải thích cho ngài đi.”
Thân là Dạ thành thành chủ, Mễ Á • Âu Lí Tư thích nhất là nhảy vô giúp vui, híp mắt, cười hì hì không thèm giữ chút mặt mũi cho hai lão nhân bắt đầu giải thích cho Thanh Việt.
“Tiểu điện hạ hẳn là không biết, các cuộc tỷ thí đều có cá cược! Nghĩ đến, hai vị Đại Ma Đạo Sư luôn trung thân ái quốc nhất định đã mua Nam Việt thắng, hơn nữa còn đặt cửa trên, Tiểu điện hạ nói Nam Việt nhất định thua, sắc mặt bọn họ làm sao tốt cho được?”
Bị Mễ Á • Âu Lí Tư nói vậy, hai lão nhân cảm thấy vô cùng xấu hổ, chi chi ngô ngô nói không được lời phản bác, chỉ có thể trừng mắt lườm Mễ Á • Âu Lí Tư.
“Hai vị lão sư, người bên Nam Việt sắp tỉ thí với hắn là ai?”
Thanh Việt hiện tại không có hứng thú thảo thuận vấn đề cá cược này, trực tiếp đánh vỡ cục diện xấu hổ của hai người.
“A?”
Hai lão nhân sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra ý tứ của Thanh Việt.
“Tiểu điện hạ, người đấu với hắn tiếp theo chính là Tam điện hạ, Tiểu điện hạ, người không phải tính……”
“Ân, trận tiếp để ta dự thi.”
Nghe Thanh Việt nói vậy, hai lão nhân đầu tiên là vui sướng, sau đó lập tức khẩn trương, khó xử.
Bọn họ tuy rất tin tưởng vào thực lực của Thanh Việt, nhưng hiện Thanh Việt cần phải đối mặt là Ma phù thủy nổi tiếng huyết tinh, quỷ dị, tàn nhẫn, hung ác nhất từ trước tới nay a!
Hơn nữa, căn cứ theo cách Thanh Việt nói thì người này còn rất am hiểu về lĩnh vực này!
Thế này thì cho dù hai lão nhân muốn thắng cược, cũng không thể không suy nghĩ một chút, nếu Thanh Việt có bất trắc gì, nửa đời sau của bọn họ……
Nghĩ tới đây, hai lão nhân đồng loạt quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Ngạo, hướng người nắm quyền lực cao nhất trưng cầu ý kiến.
“Việt nhi.”
Hoàng Phủ Ngạo xoa mái tóc bạch kim của Thanh Việt, không đồng ý lắc đầu.
Trước kia tìm hiểu rõ mục đích của Đông Li Trần cùng năng lực của Ma phù thủy kia, y không hi vọng Thanh Việt đi mạo hiểm.
Nhưng hiển nhiên, Thanh Việt không đồng ý ý kiến này.
“Phụ hoàng, chính vì không biết rõ năng lực của Ma phù thủy kia, Việt nhi mới muốn đấu một trận với hắn nha, cho tới nay đều là chúng ta ngoài sáng bọn họ trong tối, hiện tại khó có dịp bọn họ chịu lộ ra ngoài, cơ hội tốt như vậy sao có thể buông tha, về phần bọn họ có mục đích gì, chờ lát nữa Việt nhi tỷ thí với hắn, chẳng phải sẽ biết sao!”
Từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất, lại bị Hoàng Phủ Ngạo sủng tới mức quen thói tùy hứng làm bậy, Thanh Việt vô cùng hứng thú, thấy Hoàng Phủ Ngạo không chịu lại ra sức khẩn cầu.
“Phụ hoàng để Việt nhi đi đi, Việt nhi sẽ không bị thương, Việt nhi cam đoan.”
Đối mặt với sự bướng bỉnh của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo chỉ có thể thở dài.
Để đứa con bảo bối của y tỷ thí một chút cũng tốt, mấy năm nay y bảo hộ bé rất tốt, có lẽ vì thế mà một số tên ngu ngốc bắt đầu có suy nghĩ nhi tử bảo bối của y chỉ là một hài tử có dung mạo tuyệt thế, dựa vào sự sủng ái của y mà kiêu ngạo!
Hiện tại Thanh Việt cũng đã trưởng thành, để đám người đó kiến thức thực lực của bé con cũng tốt, tránh trường hợp đám háo sắc ngu dốt kia đánh chủ ý lên Thanh Việt.
……
Trường thi.
Từ lúc Thanh Việt xuất hiện, cả sân đấu bắt đầu sôi trào.
Ngũ điện hạ được sủng ái nhất Nam Việt đế quốc, người có dung mạo tuyệt mĩ hơn cả tinh linh, người chưa bao giờ để lộ thực lực chân chính của mình, vừa ra sân đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.
“Tiểu nhân bái kiến Ngũ điện hạ tôn quý của Nam Việt đế quốc.”
Hai người đứng đối mặt, nam tử tóc đen mặc hồng y hướng Thanh Việt thi lễ.
“Không cần khách khí, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.”
Âm thanh Thanh Việt rất nhỏ, nhỏ tới mức dường như vừa phát ra đã lập tức dung nhập vào không khí, không còn chút dấu vết, không ai nghe rõ bé nói gì, trừ bỏ bé cùng nam tử hồng y đối diện.
Nam tử hồng y vì bốn chữ kia của Thanh Việt mà trố mắt một lát, sau đó nhếch cao khóe miệng.
“Ha hả~~~ Tiểu điện hạ thực là một hài tử thông minh, chính là tại hạ nghe nói những hài tử quá thông minh thường không dưỡng lớn được a.”
“Thật không? Vậy phải xem các hạ có bản lĩnh này hay không.”
“Đương nhiên, nhất định không làm Tiểu điện hạ thất vọng.”
Theo lời nói vừa chấm dứt của nam tử hồng y, một tiếng rồng gầm cao vút ngân vang toàn trường thi, mọi người vì âm thanh này mà biến đổi sắc mặt.
Phải biết trên đại lục, hơn ngàn năm nay không ai có thể sử dụng cự long cường đại nhưng rất cao ngạo a!!!
Bất quá rất nhanh, biểu tình khϊế͙p͙ sợ của bọn họ đã hoàn toàn hóa thành trợn mắt há hốc.
Cùng với tiếng rồng gầm, bên cạnh nam tử hồng y xuất hiện một con quái long hình thể to gấp đôi một con cự long nhỏ, cơ thể hệt như được tạo thành từ thịt và máu tươi!
‘Ông trời a~~~ kia rốt cuộc là thứ gì vậy~~~’
‘Quái vật kia thế nhưng mang theo long uy!!!’
Có người lớn tiếng kinh hô, cũng có người vì không chịu nổi màn huyết tinh khủng bố trước mắt mà quay đầu nôn mửa.
Từ lúc quái long xuất hiện, sát khí cường đại cùng mùi máu tươi nồng đậm cũng ập tới, làm Thanh Việt không thể lui về sau vài trượng.
“Ngươi, thế nhưng lại dùng Long Hồn luyện thành Huyết hàng Khôi lỗi thuật!”
Sắc mặt Thanh Việt trở nên ngưng trọng.
Long hồn!
Thanh Việt đột nhiên nhớ tới lần chiêu hồn bạch ngân long thất bại, lúc ấy Thanh Việt đã cảm thấy có chút kì quái, hồn phách cự long cường đại như vậy, sao lại vô duyên vô cớ bị người khác trói buộc?
Hiện tại xem ra, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi này quả thực là một thiên tài vu thuật, thế nhưng có ý nghĩ dùng hồn phách cự long để tế luyện vu thuật, hơn nữa còn thành công!
Người như vậy đích xác có thể xem là một đối thủ xứng tầm!
Gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ của Thanh Việt hiện lên nụ cười thích thú.
……..
Hoàn Chương 110.