Mục Mộc vẫn muốn sinh giống cái để làm người kế thừa của Mục gia, mà trời lại không chìu theo ý người.
Khi Hoằng được 4 tuổi còn Chanh, Hoàng và Luật được hai tuổi thì Mục Mộc mang thai lần thứ ba, khi hắn biết được trong bụng là một thú nhân, hắn nhăn trán, không lên tiếng.
Mục Mộc đã từng tính tới nếu như vận may của hắn kém, thai tiếp theo có thể là thú nhân cho nên coi như chấp nhận sinh lão ngũ: Lạc Thanh.
Hoằng được 5 tuổi; Chanh, Hoàng và Luật được 3 tuổi còn Thanh được sáu tháng tuổi thì Mục Mộc lại mang thai lần thứ tư, nhưng vẫn là thú nhân.
” A… “. Sắc mặt Mục Mộc có chút tối tăm, suy nghĩ linh tinh: ” Tỉ lệ của thú nhân cùng giống cái không phải 3:1 sao? Con cũng đã sinh được năm đứa con trai, theo lý thuyết thì dù thế nào lần này phải mang thai giống cái chứ? Tại sao thai này vẫn là thú nhân? “.
” Chuyện này… hên xui “. Văn Sâm Đặc Tư cười gượng mà bôi thuốc cho Hoằng, lúc Hoằng được ba tuổi liền chuyển qua ở với Lạc Tang và Mục Mộc, nhóc con này có một khuôn mặt trắng nõn tương tự với Mục Mộc nhưng tính tình lại giống Lạc Tang, không nhiều lời, còn đặc biệt thích chạy tới những nơi hoang dã, thế nên, sáng nay ở trong rừng đã có trận đánh với một con chó hoang, sau đó liền kéo chân sau của chó hoang về nhà, Lạc Tang còn đang lột da con chó hoang kia đó, chúc mừng Hoằng bắt được con mồi đầu tiên trong lần đầu đi săn bắn.
” Số mệnh của con cũng thật là quá xấu đi! “. Mục Mộc căm tức khuấy mạnh sữa tươi trong nồi, đây là sữa cho Thanh uống.
” Thai tiếp theo nhất định sẽ là giống cái “. Văn Sâm Đặc Tư cười an ủi Mục Mộc.
Mục Mộc xoắn xuýt suốt mấy tháng, gắng gượng sinh ra lão lục: Lạc Lam.
Vốn tưởng rằng đã sinh được sáu thú nhân, Mục Mộc tin chắc thai tiếp theo của mình chắc chắn sẽ là giống cái, thế nhưng, lần mang thai thứ năm của Mục Mộc lại vẫn là thú nhân!
” Em không sinh nữa! “. Thái độ của Mục Mộc kiên quyết: ” Con trai thú nhân đã quá nhiều, không cần thiết thêm một đứa nữa “.
” Hiện tại cũng đã nhiều như vậy rồi nếu có sinh thêm một đứa nữa cũng đâu có sao “. Lạc Tang dụ dỗ Mục Mộc, bóp vai cho hắn, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho đám con trai đang ở kế bên, mấy tên nhóc kia đã có thương lượng từ trước nên đều đồng loạt chen chúc vây quanh.
” Cha, sinh em thứ bảy đi “. Lão đại xoa bóp tay trái cho Mục Mộc.
” Đúng đó ạ, dù gì em nó cũng đang ở trong bụng cha rồi “. Lão nhị xoa bóp tay phải cho Mục Mộc.
” Hơn nữa ông nội nhỏ có nói, sẩy thai sẽ gây tổn hại đến sức khỏe “. Lão tam xoa bóp chân trái cho Mục Mộc.
” Còn có, cha nhớ lại đi, ‘ Hồng, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam ‘ đều đã có, chỉ thiếu có mỗi ‘ Tử ‘ mà thôi “. Lão tứ xoa bóp đùi phải cho Mục Mộc.
Lão ngũ mới có ba tuổi bước chân ngắn bưng mâm đựng trái cây đưa lên: ” Cha, ăn trái cây! “.
Lão lục được hai tuổi đang lắc lư mông nhỏ ở phía trước, múa một bài cho Mục Mộc xem.
Mục Mộc cắn răng, kiên quyết không thỏa hiệp, ” Không! “.
” Cha… “. Ba đứa sinh ba là diễn viên trời sinh cho nên trong nháy mắt liền trào ra nước mắt, lão đại thì không có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời như vậy nên đành giả vờ thở dài như ông cụ non, lão ngũ nháy mắt nhìn ba anh trai của mình tự dưng gào khóc, đầu đầy dấu chấm hỏi, còn lão lục thì đang hí ha hí hửng xoay cái mông nhỏ ở bên kia.
Vậy mà cũng khóc! Mục Mộc nhìn ba đứa sinh ba đang khóc ai oán, thành công bị diễn kỹ của bọn nó đánh bại, ” … Được rồi “.
Làm rất khá! Lạc Tang đang đấm lưng cho Mục Mộc giơ ngón tay cái lên với sáu cái con trai ngoan của mình, lão đại, lão nhị, lão tam và lão tứ cũng giơ ngón tay cái lên với Lạc Tang, đây là hiểu ngầm giữa cha con với nhau, lão ngũ thì vẫn lơ ngơ, còn lão lục thì vẫn ở bên kia ” la la la ” lắc lư cái mông nhỏ.
Vì vậy, 1 năm sau, Mục Mộc có đứa con trai thứ bảy: Lạc Tử.
” Sớm biết như thế này thì sẽ không lấy tên theo Hồng, Chanh Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử rồi “. Mục Mộc ẵm đứa thứ bảy mới vừa ra đời, thở dài một hơi: ” Lúc trước lấy Nhất, Nhị, Tam, Tứ thì nói không chừng đứa thứ năm chính là giống cái rồi “.
Tiểu ngũ đang chơi đạn châu với tiểu lục đột nhiên ngẩng đầu lên: ” Con là giống cái?! Vậy con có thể không cần phải huấn luyện sao? “.
” Con chỉ biết ham chơi “. Mục Mộc liếc nhìn lão ngũ một cái, sau đó hoảng hốt kêu lên: ” Tiểu Lục nuốt hết đạn châu! Lão ngũ đánh nó! “.
” Bốp! “. Lão ngũ vỗ mạnh vào lưng tiểu Lục một phát, tiểu Lục ” ọc ” một tiếng liền nôn đạn châu trong miệng ra ngoài rồi ngã sấp xuống đất, chờ đến khi nhóc ngồi dậy thì phía dưới lỗ mũi chảy ra hai dòng máu mũi, vậy mà nhóc con đưa tay quệt mũi một cái, không khóc, mà lại còn nở nụ cười ngây ngô.
Vừa vặn lão đại đi ngang qua, nhìn thấy tiểu Lục chảy máu mũi, vì vậy kéo nhóc ra sân để rửa mặt.
” A! Tiểu Lục bị chảy máu mũi! “. Đứa thứ nhất trong ba nhóc sinh ba hét lên.
” Tại sao anh có thể như vậy! Đánh em mình là không đúng! “. Đứa thứ hai trong ba nhóc sinh ba.
” Anh không có đánh nó “. Lão đại đang kêu oan.
” Đừng có mà chối cãi! Em biết cách làm người của anh! “. Đứa còn lại trong ba đứa sinh ba.
Đúng là ồn ào. Mục Mộc bực mình bế tiểu Thất bỏ vào trong làn mềm mại, sau đó xách làn trở lại phòng ngủ, lấy ra bông gòn nhét vào hai lỗ tai, sau đó nằm xuống ngủ trưa.
Tỉnh lại, lại cảm giác được có một người đang vuốt ve mặt của mình, Mục Mộc mở mắt ra, nhìn thấy Lạc Tang ngồi ở bên giường cúi đầu nhìn hắn.
” Mấy giờ rồi? “. Mục Mộc ngáp một cái, lấy bông gòn ở bên tai ra, sau đó theo thói quen quay đầu nhìn lên đầu giường, quả cầu lông đen đang ngủ an tường ở bên trong.
” Còn sớm “. Lạc Tang cúi đầu hôn Mục Mộc một cái: ” Khi em ngủ trông thật đáng yêu “.
Mục Mộc cười mỉm, cắn môi dưới của Lạc Tang: ” Tám năm rồi mà ngắm chưa đủ? “.
” Không đủ “. Lạc Tang đè trên người Mục Mộc, hai người lăn lộn ở trên giường nửa vòng, biến thành Mục Mộc nằm sấp ở trên người Lạc Tang.
Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng đùa giỡn của bọn nhỏ, còn hơi mơ màng nên Mục Mộc dựa đầu vào ngực Lạc Tang, nghe nhịp tim mạnh mẽ của y, chờ thêm mấy phút mới từ từ tỉnh táo hẳn, có lẽ là do hai tay của Lạc Tang đang tác quái ở trên người hắn.
” Đừng đùa nữa “. Nhận ra được nơi nào đó của Lạc Tang đã cứng lên, Mục Mộc nhanh chóng nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy cửa đã cài chốt thì mới yên tâm lại.
Trong nhà con đông, có một lần Mục Mộc cùng Lạc Tang triền miên mà quên mất chốt cửa nên kết quả bị ba đứa sinh ba hằng ngày vẫn luôn đánh nhau xông vào, sau đó suốt một tháng Mục Mộc đều không dám nhìn thẳng mặt của ba nhóc sinh ba luôn.
” Để anh làm “. Lạc Tang liếmMục Mộc.
” Không được… Lại mang thai thì phải làm sao bây giờ? “. Mục Mộc ảm đạm nói, lộ vẻ không muốn.
” Không sao đâu, đứa tiếp theo nhất định sẽ là giống cái “. Lạc Tang ôn nhu lại mang theo bá đạo cởi quần của Mục Mộc…
Lạc Tang đã thật sự nói trúng rồi, một năm sau, Mục Mộc có đứa con thứ tám, là giống cái!
” Em trai giống cái đó! “.
” Tiểu jj của nó sao lại không giống với chúng ta vậy? “.
” Nhỏ hơn của chúng ta? “.
Mục Mộc nhìn bảy đứa con trai đang chen chúc vậy qianh cái làn ngắm nhìn em trai của bọn nó, nhất thời suy nghĩ rất nhiều, kì diệu nghĩ tới Thất Long Châu, nghe nói: Tập hợp đủ bảy viên ” Long châu ” màu sắc khác nhau, là có thể triệu hoán ra…
Một giống cái.
Mục Mộc 囧, sau đó liền bật cười, mặc kệ thế nào, dù sao hắn rốt cục không cần phải tái sinh.
—————————–
Phiên ngoại 2: Mục Mộc và Mục Thừa
Mục Thừa là đứa con thứ thứ tám của Mục Mộc, cũng là đứa con giống cái duy nhất.
Mục Thừa rất giống Mục Mộc, không chỉ có vẻ ngoài mà tính cách cũng cực kỳ giống, nghiễm nhiên là một phiên bản thu nhỏ của Mục Mộc, cho nên nhóc mặc dù là em út nhưng lại cưỡi ở trên bảy anh trai thú nhân của mình.
” Anh cả! Chùi đít cho em! “. Mới vừa ị xong, Mục Thừa ngồi xổm ở trong nhà cầu hô to, hất cái mông nhỏ lên, lão đại vọt xông đến, bế em trai đặt ở trên đầu gối, lau chùi mông cho nhóc.
” Anh năm! Em muốn ăn mật ong! Đi lấy cho em! “. Mục Thừa chỉ vào tổ ong ở trên cây hướng lão ngũ kêu, lão ngũ lưu loát leo lên cây, làm tổ ong rơi xuống, sau đó lao nhanh vào trong rừng, bị một đàn ong mật đuổi theo ở phía sau còn Mục Thừa thì lại cầm tổ ong về nhà ăn.
” Anh sáu, con heo rừng nhỏ đó rất là đáng yêu “. Mục Thừa chỉ vào một con heo rừng nhỏ ở đàng kia, chỉ thấy tiểu lục xông ra ngoài như một làn khói, sau đó cả người đầy vết thương kéo heo rừng nhỏ còn thoi thop một hơi trở lại.
” Cha ơi! Anh bảy phá hư viôlông của người rồi! “. Mục Thừa chạy đi méc với Mục Mộc, giảo hoạt để tiểu Thất đeo cái lỗi này, tiểu Thất chợt sững sờ, sau đó ngượng ngùng cười, gánh thay Mục Thừa, cuối cùng bị Mục Mộc mắng cho một trận.
Mà lão nhị, lão tam, lão tứ thì sao… Mục Thừa không dám sai bảo ba người anh sinh ba này, bởi vì bọn họ là diễn viên trời sinh mà nhóc Mục Thừa đã từng tận mắt thấy tốc độ trở mặt như lật sách của bọn họ thì liền nảy sinh tôn kính đối với ba người bọn họ.
Bởi vì rất được cưng chìu cho nên Mục Thừa bắt đầu sai khiến những người ở xung quanh mình một cách một cách tùy ý… Lấy trộm mật ong của Phỉ Lợi Phổ để ăn.
Mục Thừa rất thích ăn mật ong, thế nhưng cũng không thể nào thường xuyên kêu các anh mình đi chọt tổ ong được, mà Phỉ Lợi Phổ lại là cao thủ lấy mật nên mùa xuân hàng năm luôn có thể lấy được vài bình mật ong, dù cho hàng năm anh ta đều có cho Mục Mộc ba bình nhưng rất nhanh liền bị Mục Thừa ăn hết.
Mục Thừa thèm ăn không chịu được, liền chạy đi xin Phỉ Lợi Phổ, lúc đầu Mục Mộc cũng chú ý lắm, mãi đến tận khi hắn phát hiện hàm răng của Mục Thừa đã bị sâu ba cái.
” Từ hôm nay trở đi không được phép ăn mật ong! “. Mục Mộc liền đưa ra lệnh cấm với Mục Thừa, cũng chạy đi căn dặn Phỉ Lợi Phổ không được đưa mật ong cho Mục Thừa ăn nữa, Phỉ Lợi Phổ tự nhiên là nghe lời Mục Mộc, cho nên sau đó Mục Thừa có chạy đi gõ cửa đòi anh ta cho mật ong ăn thì anh ta cũng đều không cho.
Không cho? Vậy thì trộm! Thèm ăn không chịu nổi nữa nên Mục Thừa nghĩ ra ý xấu, ngày hôm nay bảo đại ca đi lấy trộm, ngày tiếp để lão ngũ đi lấy, mấy người anh trai thay phiên phái đi lấy trộm, Phỉ Lợi Phổ cũng biết nhưng chẳng hề vạch trần, vậy mà cuối cùng vẫn để cho Mục Mộc biết được.
Mục Mộc là làm sao mà biết được? Ba đứa sinh ba liền nói chuyện phiếm ở ngay trước mặt:
” Ngày hôm qua anh nhìn thấy em bảy trèo cửa sổ vào trong nhà của chú Phỉ Lợi Phổ đó, nó làm gì mà có vẻ lén lén lút lút vậy? “.
” Ai mà biết “.
” Có phải em năm đã chọt tổ ong cho em tám ăn mật phải không? Hôm qua em thấy em tám ngồi ở dưới tàng cây ăn mật ong đấy “.
Mục Mộc đang nấu cơm nghe được liền phát sinh nghi ngờ, liền theo dõi Mục Thừa trong hai ngày, bắt ngay tại trận nhóc sai lão đại đi lấy trộm mật ong.
Mục Mộc ngay lập tức liền phát hỏa, nổi giận đùng đùng đi tới đẩy tách ra miệng nhỏ của Mục Thừa rồi nhìn vào, răng bị sâu từ ba cái tăng lên đến bốn cái, vì vậy hắn liền mắng: ” Con vẫn cứ ăn mật ong! Nói mấy lần không cho ăn mà cứ ăn! Con nhìn đi! Vốn răng vẫn còn chưa mọc hết vậy mà đã bị sâu tới cái rồi này! “.
Mục Thừa tuy còn nhỏ nhưng lại rất bướng, thấy Mục Mộc mắng mình, không chỉ có không hoảng hốt mà còn bình tĩnh nói: ” Không có sao cả, ông nội nhỏ nói sau này con sẽ thay răng “.
” Coi như có thay răng thì cũng không có thể ăn lung tung được! “. Mục Mộc nghiêm mặt nói.
” Có sao chứ “. Mục Thừa chu mỏ.
Mục Mộc nhìn nhóc không hề biết sai thì giận tím mặt mày, cảm thấy chính mình cần phải nghiêm khắc giáo huấn đứa con út này một trận, nếu không nó sẽ quậy lật cả trời luôn.
Vì thế, Mục Mộc nắm lấy tay nhỏ của Mục Thừa mà kéo nó vào trong nhà, mấy đứa nhỏ còn lại sớm tại thời điểm Mục Mộc mắng lên đã tập hợp tới đây, đến khi Mục Thừa thấy ánh mắt hung dữ của Mục Mộc thì lúc này mới có chút sợ sệt nên khi hắn vừa định kéo tay nhỏ, liền nhanh chân bỏ chạy.
Mục Mộc thấy nó chạy đi thì liền cười gằn một tiếng, không nhanh không chậm đi tới cửa, hét với Mục Thừa: ” Chạy sao? Con có thể chạy đến chỗ nào chứ? “.
Giọng điệu của Mục Mộc mang theo châm biếm cùng với khí thế bề trên, nếu như đổi thành đứa nhỏ khác thì sớm sẽ làm cho sợ hãi, vậy mà Mục Thừa nghe xong không chỉ có không dừng lại, mà còn quay đầu lại hướng Mục Mộc gôi cả tên họ mà mắng chửi: ” Mục Mộc! Ông là đồ khốn kiếp! “.
Mục Mộc trong nháy mắt lửa giận ngút trời, hắn tiện tay cầm lấy cây chổi liền đuổi theo: ” Mày tm mắng ai! Hỗn láo! Cũng dám mắng cha mày! Cũng không nhìn lại tên khốn kiếp như mày là do ai sinh! “.
Mục Thừa thấy Mục Mộc cầm chổi đuổi theo mình, lúc này sợ hãi vội vàng chạy đến nhà của Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm, Văn Sâm Đặc Tư đang phơi thảo dược, xa xa nhìn thấy một lớn một nhỏ mang theo bụi mù chạy về phía mình thì không khỏi thắc mắc.
” Làm sao vậy… “. Văn Sâm Đặc Tư vừa muốn mở hai tay ra ôm lấy đứa cháu đang xông tới thì liền thấy Mục Mộc đuổi kịp Mục Thừa.
” Dám mắng tao! Lá gan của mày rất lớn đó! “. Mục Mộc giơ chổi lên liền quất vào mông Mục Thừa, Mục Thừa bị đánh trúng lần thứ nhất liền ” oa! ” khóc, Văn Sâm Đặc Tư đau lòng cháu mình, vội vã nhào tới ôm lấy Mục Mộc.
” Đừng đánh! Nó vẫn còn con nhỏ mà! “.
” Đứa trẻ làm sai phải bị phạt! “. Mục Mộc đẩy Văn Sâm Đặc Tư ra, hắn vốn định lại dùng chổi quất Mục Thừa thêm vài cái nữa nhưng thấy nó khóc đến long trời lở đất thì thoáng cái mềm lòng xuống, dẫu vậy trong lòng vẫn là nén giận, vì thế ném chổi mà lấy tay đánh ” bốp! bốp! bốp! ” lên mông Mục Thừa.
Vừa vặn lúc này Lạc Tang trở về, liền nhìn thấy trong sân nhà Văn Sâm Đặc Tư đang diễn ra một màn thú vị, Mục Mộc đang đánh vào mông Mục Thừa, Mục Thừa vừa giãy giụa vừa gào khóc, Văn Sâm Đặc Tư thì ôm chặt Mục Mộc không cho hắn tiếp tục đánh, liền ngăn cản không được, mà bảy đứa con trai nhà hắn thì dựa vào hàng rào xem trò vui.
Lạc Tang sửng sốt một chút, đi tới hỏi các con của mình: ” Đã xảy ra chuyện gì vậy? “.
Lão đại nhanh chóng trả lời: ” Em bảo con lấy trộm mật ong của chú Phỉ Lợi Phổ cho nó ăn, bị cha phát hiện được “.
” Ồ “. Lạc Tang hiểu rõ, sau đó cũng đứng ở phía ngoài hàng rào nhìn xem.
Văn Sâm Đặc Tư sớm thấy Lạc Tang đã trở lại, nguyên tưởng rằng y sẽ đi vào khuyên ngăn, lại không nghĩ tới y vậy mà cùng đám nhóc kia đứng ở ngoài làm khán giả.
” Con hư! Con vào khuyên giải đi! “.
Lạc Tang cười cười: ” Con vĩnh viễn đứng về phía Mục Mộc “.
Đám nhóc đứng kế bên đều thẹn thùng, cha của bọn họ là chuyên bán con mình.
Văn Sâm Đặc Tư giận dữ, cũng may vào lúc này Lạc Lâm quay về, Mục Mộc luôn luôn kính trọng Lạc Lâm, nên mới chịu ngừng tay, cũng nói rõ nguyên do đánh Mục Thừa.
” Là phải quản thật kỹ “. Lạc Lâm cũng đứng về phe của Mục Mộc, mặc dù Văn Sâm Đặc Tư rất đau lòng nhưng khi nhìn thấy bốn cái răng sâu ở trong miệng Mục Thừa thì đành phải bất đắc dĩ thở dài, bế Mục Thừa đang khóc dữ dội vào nhà nhìn xem cái mông.
Đương nhiên, đêm đó Mục Thừa ở lại nhà Văn Sâm Đặc Tư, còn Mục Mộc cũng vẫn luôn không vui.
” Được rồi mà, đến khi nó trở về thì anh sẽ giúp em dạy dỗ nó “. Lạc Tang đấm lưng cho Mục Mộc, ôn tồn dỗ dành hắn.
” Tất nhiên rồi “. Mục Mộc lạnh lùng nói, nhớ tới hôm nay Lạc Tang lựa chọn đứng về phe của mình thì tâm tình không khỏi tốt hơn một chút.
Ngã vào trong lồng ngực Lạc Tang, Mục Mộc thở dài ra một hơi, phàn nàn với Lạc Tang: ” Tên khốn kiếp kia, ngày hôm nay còn mắng em khốn kiếp đấy “.
Lạc Tang câu môi mỉm cười: ” Tính tình của nó giống hệt em “.
Mục Mộc hừ hừ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến, lại không tự chủ được nghĩ tới mình hồi nhỏ, hắn cũng kêu cả tên họ rồi mắng chửi ba mình.
Hừm, còn thật giống như đúc với hắn hồi còn bé.
Vốn Mục Mộc còn đang rất tức giận liền không khỏi nở nụ cười, Lạc Tang hôn lên cổ hắn một cái: ” Cười cái gì? “.
Mục Mộc cười không nói, hắn nhắm hai mắt lại, bắt đầu hồi tưởng về tuổi thơ của mình, những việc trong quá khứ.
Lạc Tang thấy hắn nhắm mắt lại tựa như đang nhớ lại chuyện gì, vì vậy liền im lặng, ôm lấy Mục Mộc cũng hồi tưởng đến những việc trong quá khứ.
Năm ấy, người thanh niên nằm ở trên cây cúi đầu xuống, y từ bên trong đôi mắt đen kịt của hắn mà thấy được chính mình, cũng nhìn thấy toàn bộ thế giới.
…
Trong phòng, ba đứa sinh ba đang chơi bài tú lơ khơ, đương nhiên trò này là do Mục Mộc dạy bọn nó.
” Hiện tại em út vẫn còn khóc hả? “. Lão nhị đánh ra con j.
” Ha ha, ai bảo nó lại bắt nạt lão đại, lão ngũ, tiểu Lục và tiểu Thất chứ “. Lão tứ đánh ra con a.
” Huynh hữu đệ cung mới đúng chứ “. Lão tam đánh ra con 2, sau đó liếc mắt với lão nhị và lão tứ một cái: ” Đúng không? Anh hai và em tư thân mến của ta “.
” Đúng vậy, đúng vậy, cho nên có phải em ba cần phải thân thiện nhường cho anh hai của em một chút được không? Tiểu Vương! “.
” Trên chiến trường không có anh em! Đại vương! “.
(Toàn văn hoàn)