Đợi đến khi Mục Mộc tỉnh lại đã là chuyện của hai ngày sau rồi, hắn cũng không gấp gáp muốn thấy ba thằng nhóc con kia mà để Lạc Tang rửa ráy cho hắn.
Không sai, so với thấy nhóc con, Mục Mộc lựa chọn rửa ráy trước, bởi vì hắn cần thiết làm một ít chuẩn bị tâm lý mới dám nhìn thấy ba đứa con ” khác loài ” mà mình mới sinh ra.
Lần này sinh con này nhưng phía dưới của hắn không bị rách ra. Mục Mộc ngồi ở trong thùng tắm đang trầm tư, đây có phải là đại biểu cho phía dưới hắn bởi vì hai lần sinh con nên đã giãn ra?
Thời điểm dùng ” giãn ” để hình dung thì không là một từ hay ho gì, Mục Mộc tin tưởng bất kỳ là nam hay nữ thì đều không thích bị người nói ” giãn “, bởi vậy hắn nhíu chặt mày, tại trong thùng nước tắm xoắn xuýt hồi lâu, mới quyết định sau khi tắm xong, dùng thuốc dưỡng da thoa lên bụng cùng… phía dưới của mình.
” Em đã ngủ suốt hai ngày đó “. Lạc Tang dùng khăn vải mềm mại lau rửa toàn thân Mục Mộc, khóe miệng nhếch lên, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
” Ừ, ngủ rất là thoải mái “. Mục Mộc thở dài một hơi, lúc này mới hỏi Lạc Tang: ” Ba thằng nhóc con thế nào rồi? “.
” Được cha ẵm về nhà rồi, nói là chờ đến khi em tỉnh lại sẽ đem chúng nó qua đây “. Lạc Tang tiện tay vứt khăn vải ở trong nước, sau đó đưa tay lên vuốt tóc Mục Mộc, tóc Mục Mộc hiện tại dài sắp đến eo, thời điểm trước kia Mục Mộc vẫn cảm thấy đàn ông để tóc dài không phù hợp, rất muốn cắt ngắn nhưng Lạc Tang lại thích mái tóc mềm mại tinh tế của hắn, cho nên luôn dỗ dành cầu xin Mục Mộc không được cắt tóc.
Đến nay Mục Mộc đã quen với mái tóc dài này, tình cờ nhìn thấy tóc của mình và Lạc Tang quấn quýt cùng nhau thì sự khó chịu ở trong lòng sẽ giảm đi rất nhiều.
” Ba đứa nó trông rất giống nhau sao? “. Mục Mộc tò mò hỏi.
” Y đúc, chúng ta chằm chằm quan sát cả buổi nhưng vẫn không phân biệt được “. Lạc Tang động tác mềm nhẹ vuốt tóc Mục Mộc, trong đầu không khỏi hiện ra hình dáng co tròn đen thui của ba đứa con.
Mục Mộc hừ hừ nở nụ cười, liền bội phục chính mình: ” Rất may là em thông minh, dùng màu sắc khác nhau để phân biệt bọn nó, nếu không phải sau này nhất định sẽ tạo thành nhầm lẫn “.
” Đúng, em thông minh nhất “. Lạc Tang cũng cười, đem mặt mình tiến sát cổ Mục Mộc ngửi một cái, liền lè lưỡi liếm liếm, vẻ mặt thỏa mãn.
Giúp Mục Mộc tẩy rửa sạch sẽ xong, Lạc Tang muốn đỡ hắn lên giường nằm nhưng Mục Mộc lại không chịu.
” Không có chuyện gì, em có thể đi lại “. Mục Mộc nói, sau đó thôi đẩy Lạc Tang đi ra ngoài: ” Em muốn nhìn ba nhóc kia “.
” Thân thể không sao chứ? “. Lạc Tang bước nhanh đuổi theo.
” Không sao “. Mục Mộc kẹp chặt cái mông đi tiếp, gương mặt phụng phịu.
” Thật sự không sao chứ? “. Lạc Tang nhìn bước chân Mục Mộc hơi loạng choạng không vững vàng lắm.
Mục Mộc quay đầu lại trừng Lạc Tang một cái, Lạc Tang thức thời ngậm miệng, y mà nói nữa thì Mục Mộc nhất định sẽ nổi giận.
Đến nhà Văn Sâm Đặc Tư, nhìn thấy kia ba tên nhóc con đang nằm ngủ ở trong làn trúc, ở trên cổ tay của mỗi nhóc con đang đeo một cái dây thun tự thắt với màu sắc rực rỡ, đương nhiên là ba màu: cam,vàng và xanh lá.
” Tỉnh rồi? “. Văn Sâm Đặc Tư đang hâm nóng sữa ở nơi đó, Mục Mộc lên tiếng chào hỏi ông, sau đó ngồi xuống bàn, nhìn chằm chằm ba con thú nhỏ đang nằm ở trong làn.
Ba con báo tròn vo đen thui này chính là con của mình? Mục Mộc nheo mắt lại, có chút ghét bỏ đưa tay đâm vào trong làn một cái, không nghĩ tới quả cầu lông đen nhỏ đột nhiên ngẩng đầu há miệng hướng hắn gào khóc, dọa Mục Mộc run rẩy một cái, lập tức rút tay về.
Lạc Tang ở một bên đứng xem, nhìn thấy cảnh nầy không khỏi nở nụ cười: ” Người làm cha như em mà lại sợ con trai mình sao? Nó cũng không cắn em “.
Mặt Mục Mộc đỏ bừng, nghiêm mặt giải thích: ” Em tưởng là nó đang ngủ “.
Mục Mộc nói xong liền nhìn thấy một ổ quả cầu lông đen thui đều nhắm mắt mà hướng hắn gào khóc, hắn hừ một tiếng: ” Thì ra đều giả bộ ngủ, nhỏ như vậy mà cũng gạt người “.
” Hiện tại đôi mắt của bọn nó còn chưa mở ra được, cho nên sẽ yên tĩnh một chút, chờ chúng nó mở được mắt thì liền ầm ĩ “. Văn Sâm Đặc Tư bưng sữa tươi nóng hổi lại đây, lại đổ vào trong một cái khay dẹt, chờ sữa tươi nguội bớt, Mục Mộc cầm cái muỗng khuấy lên, phát hiện sữa tươi còn đặc sệt hơn sữa bò rất nhiều.
” Sữa này làm như thế nào? “. Mục Mộc hỏi Văn Sâm Đặc Tư, sắp tới hắn phải nuôi này một ổ cầu lông đen này, nên cần học hỏi thêm một ít kiến thức, để làm một người cha tốt.
Mục Mộc mới nhớ đến, Văn Sâm Đặc Tư nói muốn xem biểu hiện của hắn, cũng không phải chỉ muốn thể hiện trước mặt ông ấy mà chính từ sâu trong đáy lòng Mục Mộc cũng không muốn trở thành một người cha giống như ba mình vậy.
” Bỏ quả sữa vào trong nồi để nhỏ lửa nấu hơn nửa giờ là được, không thể quá nóng, vì dinh dưỡng sẽ không còn, cũng không để nó nguội, vì nó sẽ đông đặc lại “. Văn Sâm Đặc Tư hứng thú dào dạt nói, truyền đạt kinh nghiệm cho con rể biết cách nuôi con đồng thời cùng nhau chăm sóc các cháu của mình, chính là giấc mộng của ông đấy.
Mục Mộc nghiêm túc lắng nghe, sau đó lại dùng cái muôi khuấy khuấy sữa tươi ở trong khay, ” Luôn cảm thấy hơi đặc một chút “.
” Đây là cho đứa bé thú nhân uống, nếu như là cục cưng giống cái thì bỏ thêm nước vào nấu cùng “. Văn Sâm Đặc Tư giải thích, ông cầm qua cái muỗng múc một muỗng ướm thử nhiệt độ: ” Ừm! Có thể cho chúng nó uống “.
Văn Sâm Đặc Tư nói xong vươn tay tiến vào trong làn lấy ra một quả cầu lông đen, đặt nó ở sát mép khay, nhó con ngửi thấy mùi sữa thơm, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng vẫn chuyển động tứ chi mềm nhũn chậm rãi đi tới, cuối cùng một đầu chôn vào trong sữa tươi ấm áp, bắt đầu liếm uống.
Lạc Tang cũng bắt được một con, còn một con đang vung vẩy móng vuốt nhỏ gào khóc kêu la ở trong làn, Mục Mộc liền biết con này là phần của hắn rồi, vì vậy gắng gượng đưa tay tiến vào trong làn bắt lấy, chỉ cảm thấy khi cầm lấy nó thì vừa nóng lại vừa mềm nhũn, hắn thậm chí có thể cách cái bụng không có lông của nhóc con mà cảm nhận được nhịp tim đập của nó.
Cảm giác thật là kỳ lạ! Mục Mộc nổi da gà, vội vàng đem quả cầu lông đen trên tay nhẹ nhàng đặt ngay mép cái khay, chờ cho hai tay trống trơn thì Mục Mộc mới thư giãn xuống.
Quả nhiên vẫn không thể hoàn toàn xem ba quả cầu lông đen này là con trai mình được, hắn là con người, còn ba tên nhóc con này lại là thú, hắn vẫn không có cách nào vượt qua được ngưỡng giới hạn trong lòng mình được, dù cho ba con thú nhỏ này là do hắn sinh ra.
Mục Mộc âm thầm cười khổ, không tiếng động thở dài, xem ra hắn muốn trở thành một người cha tốt có vẻ khá là khó đây.
” A, uống thật là nhanh! “. Văn Sâm Đặc Tư cười kêu lên, Mục Mộc cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ba con thú nhỏ mỗi con chiếm lấy một góc khay, bụng nhỏ dần dần căng lên, sữa tươi tràn đầy khay lúc này đã thấy đáy.
” Đừng lo lắng, ông nội nhỏ vẫn còn sữa cho các cháu đây “. Văn Sâm Đặc Tư cười hì hì nói, chậm rãi rót sữa tươi ở trong nồi vào trong cái khay.
Nhìn ba con thú nhỏ ra sức uống sữa, Mục Mộc bất đắc dĩ nở nụ cười, bên trong nụ cười kia ẩn chứa ôn nhu mà ngay chính hắn cũng không phát hiện.
Cùng ngày, Mục Mộc liền hai tay thận trọng bưng làn mang ba quả cầu lông đen về nhà nuôi, Lạc Tang đi kiếm quả sữa, y không ở đây làm cho Mục Mộc rất căng thẳng, một khắc đều không dám rời khỏi cái làn kia, chính là đi nhà vệ sinh cũng phải đem cái làn theo cùng.
Trong ti vi không phải thường xuyên xuất hiện các sự cố không may sao? Cha mẹ mới rời đi một lúc thì đứa bé liền xảy ra ngoài ý muốn, ba thằng nhóc con này còn chưa mở mắt liền sẽ bò đi, nói không chừng khi hắn đi vệ sinh liền bò không thấy bóng dáng đâu, nói chung là hắn không yên lòng.
Chạng vạng, Lạc Tang gánh một sọt quả sữa về, hai người đều không có kinh nghiệm chăm con, vì vậy căn cứ nguyên tắc thà dư chứ không thể thiếu, lập tức bóp nứt năm quả sữa rồi bỏ vào trong nồi lớn nấu, kết quả ba thằng nhóc con mới uống được bốn khay sữa nhưng Mục Mộc thấy sữa tươi còn sót lại một nồi bự, liền không muốn giữ lại cho nhóc con uống vào ngày mai, cảm thấy sữa không còn tươi mà đổ đi lại thấy tiếc, thế là một mình ngồi cố gắng uống hết sữa còn lại trongnồi, chờ hắn uống xong, bụng no căng, ba nhóc con liền gào khóc muốn uống sữa.
” Em nhớ ra rồi! “. Mục Mộc bỗng nhiên tỉnh ngộ: ” Em bé thường cách một đoạn thời gian sẽ muốn bú sữa! Không phải một ngày ba bữa! “.
” Hình như là như vậy “. Lạc Tang bóp nứt một quả sữa liền ném vào trong nồi nấu.
” Con vật nhỏ còn rất kiểu cách “. Mục Mộc nhân lúc Lạc Tang đi nấu sữa liền nhàn rỗi trêu chọc ba quả cầu lông đen, thấy toàn thân chúng nó dính sữa, lông đều dính vào một ít, cảm giác dinh dính, vì vậy liền lo nghĩ.
” Trên người chúng nó dính toàn là sữa, mỗi lần uống xong có cần phải tẩy rửa cho chúng nó không? “. Mục Mộc hỏi Lạc Tang.
“… Không biết “.
Thế là Mục Mộc chạy qua hỏi Văn Sâm Đặc Tư.
” Không sao, chúng nó sẽ tự mình liếm sạch, còn tắm rửa thì một ngày một lần là được rồi “. Văn Sâm Đặc Tư đang tắm cho Hồng mà Hồng nhìn thấy Mục Mộc đến, liền cười khúc khích với hắn.
” Cha, a phốc “. Hồng gần đây không biết là bắt chước ai, lại thích chu mỏ thổ bong bóng với người khác.
” A phốc cái gì, con là báo cũng không phải cá vàng “. Mục Mộc cười nói với Hồng một câu, liền chạy trở về, kết quả còn thật sự nhìn thấy ba quả cầu lông đen này ở bên kia duỗi đầu lưỡi liếm lông chính mình.
Lạc Tang nấu xong sữa thì liền đi nấu cơm cho Mục Mộc, chờ nấu xong cơm cho Mục Mộc, lại tiếp tục nấu nước cho ba thằng nhóc con tắm, Mục Mộc nhìn y bận rộn liền tay như vậy thì trong lòng cảm thấy băn khoăn.
” Cần em phụ chuyện gì không? “. Mục Mộc đang ăn cơm lại hỏi Lạc Tang, ba thằng nhóc con kia đã uống no sữa sau đó liền nằm ngủ, căn bản không quan tâm đến hai người lớn đã vì chúng nó mà hao tâm tốn sức.
Lạc Tang nhìn chằm chằm Mục Mộc một lúc, sau đó tự tiếu phi tiếu hỏi hắn: ” Đau lòng anh sao? “.
Thân thể Mục Mộc cứng đờ, theo bản năng muốn phản bác là không phải nhưng khi hắn nhìn thấy con mắt phải toát ra ôn nhu của Lạc Tang thì hắn mím môi, 3 giây sau lỗ tai đỏ lên trầm thấp ” ừ ” một tiếng.
Lạc Tang nở nụ cười, y suy tư một lát, trả lời Mục Mộc: ” Anh muốn em ăn cơm thật ngon, dưỡng thân thể cho tốt, sau đó cho anh ôm “.
Mục Mộc nghe vậy sững sờ, sau đó hừ một tiếng, không thèm để ý tới, bắt đầu cúi đầu ăn cơm.
Sau khi có ba thằng nhóc con thì Mục Mộc cảm nhận được nuôi con là không dễ dàng gì, một ngày phải nhiều lần cho bú sữa còn không nói, nửa đêm còn luôn là bị tiếng khóc huyên náo ” gào gào ” đánh thức, bị đánh thức còn không nói, còn phải khom lưng cúi người hốt cứt khi ba quả cầu lông ị ra khắp nơi, thế nhưng vào một ngày nào đó khi Mục Mộc đang nấu sữa, vừa quay đầu liền nhìn thấy ba cặp mắt màu vàng sậm vừa to lại vừa trong veo nhìn hắn chằm chằm làm hắn kinh sợ đến mức rơi mất cái muỗng đang cầm trên tay.
Mở mắt rồi!
Phản ứng đầu tiên của Mục Mộc là gọi Lạc Tang: ” Lạc Tang! Lạc Tang! “.
Ở trong sân, Lạc Tang đang xử lý con mồi trong nháy mắt vọt vào: ” Có chuyện gì vậy? “.
” Chúng nó mở mắt! “. Thái độ Mục Mộc khác thường, kích động chỉ vào ba tên nhóc con ở trong làn: ” Anh xem đi! “.
Lạc Tang quay đầu nhìn lại, kia ba quả cầu lông tựa như có thần giao cách cảm đều đồng loạt nhìn qua y, cảm thấy không thú vị liền cùng xoay đầu, cùng nhau hướng Mục Mộc kêu la: ” Ngao ~ “.
Không hổ là sinh ba, động tác, âm điệu đều đặn nhất trí, giống như là được huấn luyện qua.
Ba con thú nhỏ đang kêu cha của bọn nó nhưng mà cha bọn nó lại không hề để ý đến chúng nó.
Mục Mộc đứng ở bên nồi mỉm cười nhìn Lạc Tang còn Lạc Tang thì đứng ở trước cửa phòng bếp cũng cười với Mục Mộc, bên ngoài là trời xanh nắng đẹp, mây trắng trôi lơ lửng, cây cối tươi tốt, cỏ xanh mơn mởn.
Đây thực sự là một mùa hè tuyệt vời.
——– Chính văn hoàn ———