- Trước mắt ông không cần biết tôi là ai, nhưng tôi có thể nói cho ông biết ông là ai?
Dương Tử Mi nhướn mày nói.
- Ăn nói lung tung, trong thành phố B có ai không biết tôi là ai?
Trương Hải Bằng tức giận nói.
- Đúng vậy, cả thành phố B đều biết Trương Hải Bằng là bí thư thành phố, nhưng bọn họ không biết sau lưng, ông đã dùng bao nhiêu thủ đoạn dơ bẩn để trèo lên vị trí này.
Dương Tử Mi cười lạnh, kể lại từng việc dơ bẩn mà ông ta đã làm từ khi bắt đầu làm trưởng thôn, năm ba mươi tuổi đã bức chết bao nhiêu người, hối lộ bao nhiêu tiền, rồi lại nhận hối lộ bao nhiêu, cặp kè với bao nhiêu cô gái...
Trương Hải Bằng càng nghe, mặt càng biến sắc.
- Cô... Sao cô biết được?
Ông ta run rẩy hỏi.
- Ha ha, đừng hỏi tôi vì sao biết, nhưng nhìn vẻ mặt ông thì có vẻ mọi chuyện đều là thật.
Dương Tử Mi cười to:
- Còn nữa, tôi nói cho ông một chuyện mà ông chưa biết.
- Chuyện gì?
Trương Hải Bằng khẩn trương hỏi.
- Ông đã nhiễm bệnh AIDS!
Dương Tử Mi nhướn mày nói.
- Cái gì!
Người tình bên cạnh ông hét lên the thé, vẻ mặt quỷ dị nhìn ông ta:
-Trương Hải Bằng ông... ông bị AIDS?
- Cô mới bị AIDS!
Trương Hải Bằng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng miệng vẫn phủ nhận.
Thời gian này, ông vẫn luôn cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, một vài chỗ cứ đau đớn, cũng lo sợ mình mắc bệnh gì đó.
Dù sao ông ta cũng biết chuyện của mình.
Ông ta rất ham mê nữ sắc, chỉ cẩn khơi gợi cảm hứng, liền không khách khí làm tới, mà mỗi lần quan hệ đều không có dùng biện pháp an toàn nào, chỉ bắt ép đối phương phải uống thuốc tránh thai.
Ông ta cũng định vài ngày nữa tìm một bác sĩ chuyên khoa giỏi để kiểm tra.
Lúc này, Dương Tử Mi lại nói ông ta bị AIDS, làm ông ta thật sự sợ chết khϊế͙p͙.
Lẽ nào thật sự bị bệnh AIDS ư?
Bệnh AIDS không giống với các loại bệnh khác, bệnh này đến giờ vẫn là bệnh nan y chưa có thuốc chữa.
Mình rốt cuộc bị lây từ đâu?
Là cô gái kiều diễm do ông chủ của Ngu Nhạc Thành tặng hay là bà chủ phong tình hôm trước, hay là Tiểu Mật bên cạnh?
Cô gái bên cạnh này thì đang sợ tới mức cả người đều run rẩy.
Thử hỏi trên đời này có ai không sợ nhiễm bệnh này đâu?
Nhìn bộ dạng kinh hãi của đôi cẩu nam nữ này, Dương Tử Mi cười khoái trá.
Cô gái này, để trèo lên được vị trí cao, đạt được nhiều lợi ích, đã cam tâm bán đứng cả thể xác lẫn linh hồn, xứng đáng bị lây bệnh.
Đương nhiên, những người phụ nữ vì lợi ích mà bán đứng thể xác và linh hồn của mình cho Trương Hải Bằng cũng sẽ nhận được báo ứng.
Cô không chút nào cảm thông với bọn họ, thậm chí còn sung sướng khi bọn họ gặp họa.
- Câm miệng!
Trương Hải Bằng giận dữ mắng cô gái đang la hét chói tai bên cạnh mình:
- Cô ta nói láo, tôi sao có thể bị bệnh AIDS?
- Có nói láo hay không, ông đến bệnh viện lấy máu xét nghiệm thì biết.
Dương Tử Mi cười nhạo nói:
- Lên núi nhiều có ngày gặp hổ, đạo lý này, tôi nghĩ bí thư Trương hẳn là cũng biết?
- Cô... cô... cô rốt cuộc là ai? Cô muốn gì ở tôi?
Trương Hải Bằng bắt đầu sợ hãi.
Cô gái trước mắt cười như Tu La đến từ địa ngục, mỗi một nụ cười đều như từng phát roi quất vào lòng ông ta, làm cho ông ta càng hoảng sợ hơn.
- Vốn dĩ thì, ông muốn làm gì, chơi bao nhiêu cô gái, giao dịch tiền quyền gì, tôi cũng không để ý, nhưng...
Sắc mặt Dương Tử Mi đột nhiên lạnh lùng, ngữ khí trêu chọc đột nhiên chuyển thành mãnh liệt:
- Ông muốn tổn thương người mà tôi quan tâm, tôi không thể không quản!