Sau khi đưa Lâm Thanh Mai trở về và dặn dò cô yên tâm nghỉ ngơi, Dương Tử Mi bắt đầu phỏng vấn mục tiêu thứ nhất: Bí thư thành phố B - Trương Hải Bằng.
Trần Vĩ từng nói, người hạ lệnh đẩy Tống Huyền vào chỗ chết ngoài chú của Gia Cát Nguyệt, còn có bí thư thành phố B.
Vì thế, việc mà cô cần giải quyết đầu tiên chính là tiếp cận Trương Hải Bằng.
Dương Tử Mi thuê một chiếc taxi đi thẳng đến thành phố B.
Hiện giờ cô mới phát hiện, mình không có xe rất bất tiện, xem ra phải tìm cơ hội mua một chiếc xe để đi.
Về phần kỹ thuật lái xe, cô tin tưởng, với khả năng tiếp thu của mình, hẳn là sẽ không khó học, vấn đề là cô mới mười lăm tuổi, còn chưa đủ tuổi lấy giấy phép lái xe.
Xe taxi đi qua con đường mà lần trước, ở đây cô đã từng thấy qua việc lợi dụng sự hòa hợp của âm dương để xây nhà trên một phần mộ, cô nhìn thoáng qua.
Phía trên tòa nhà lại vẫn có âm khí quẩn quanh, trông có vẻ không yên ổn.
Có chuyện gì sao?
Chẳng lẽ ông chú kia vẫn chưa chuyển nhà?
Cũng có thể là có người động tay chân, khiến vong hồn dưới kia không được yên nghỉ?
Nhưng bây giờ cô cũng không thể quản nhiều việc khác, hơn nữa ông chú kia cũng không gọi điện cho cô, nói muốn bán bộ nội thất gỗ sưa cho cô.
Hiện tại không có chuyện gì gấp hơn chuyện của Tống Huyền.
Rất nhanh xe đã đến thành phố B, Dương Tử Mi thăm dò chỗ ở hiện tại của Trương Hải Bằng, rồi trực tiếp đi tới đó.
Bây giờ đã hết thời gian làm việc, Trương Hải Bằng tất nhiên không ở văn phòng ủy ban thành phố, ông ta cũng không ở nhà, mà ở khách sạn năm sao của thành phố B để hẹn hò với tình nhân.
Dương Tử Mi tính ra số phòng của ông ta, cửa cũng lười gõ, trực tiếp dùng lực mở cửa đi vào.
Lại không ngờ Trương Hải Bằng đang cùng tình nhân mây mưa, cùng nhau đi đến Vu Sơn, đột nhiên thấy Dương Tử Mi xông vào, sợ tới mức nhũn người, suýt thì bắn luôn.
- Cô là ai? Sao lại xông vào một cách bất lịch sự như vậy?
Ông ta vội vàng kéo ga trải giường che kín thân mình và tình nhân, nhanh chóng điều chỉnh khuôn mặt đang sợ hãi, khôi phục bình tĩnh, theo thói quen nói với giọng điệu ra lệnh.
Khóe môi Dương Tử Mi gợi lên một tia cười tà, thản nhiên ngồi xuống ghế, ngữ khí trào phúng:
- Tôi chính là tôi, giờ ông không biết tôi, nhưng rất nhanh ông sẽ biết tôi thôi.
- Cút.
Trương Hải Bằng lạnh lùng nói:
- Lập tức cút đi cho tôi, tôi lười so đo với cô, nếu không, đừng trách tôi báo cảnh sát!
- Ha ha, vậy ông báo cảnh sát luôn đi!
Dương Tử Mi liếc xéo hắn:
- Bí thư thành phố hẹn hò với tình nhân ở khách sạn, có người bắt gặp, trên người không một mảnh vải, không biết tin tức này, sẽ có bao nhiêu tòa soạn thấy hứng thú đây?
Dương Tử Mi lại giả bộ bừng tỉnh:
- À đúng đúng đúng, ông là bí thư thành phố, một tay che trời, căn bản không sợ đám nhà báo, cũng không có tòa soạn nào dám đưa tin, nhưng tôi nghĩ, quyền lực của ông chỉ giới hạn trong thành phố B thôi, đám phóng viên ở thủ đô chắc sẽ không bị ông mua chuộc đâu?
Sắc mặt Trương Hải Bằng xanh mét:
- Con ranh kia, mày muốn gì?
Nói xong, ông ta định nhanh chóng mặc quần áo nhưng lại phát hiện, mình giống như bị trúng tà, làm thế nào cũng không thể động được.
Ông ta kinh hãi nhìn về phía Dương Tử Mi, phát hiện cô gái trước mắt có diện mạo thanh tú, trong con ngươi có sự quỷ dị yêu mị không nói nên lời, lại mang theo một luồng tà khí nhìn ông ta, giống như ông ta là động vật bị nhốt trong vườn bách thú.
- Cô rốt cuộc là ai?
Ông ta bỗng dưng hoảng hốt chất vấn, giọng điệu vô cùng lo lắng.