Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 410: Tố chất cơ bản của công dân

Hừng đông, ba người Ngọc Thanh chào tạm biệt ông lão trông miếu để đi xuống núi.
- Sư phụ, người đi về nhà ở chung với con được không?


Nhớ đến chuyện sư phụ chỉ còn lại có ba tháng nữa là phải đón nhận đại nạn, Dương Tử Mi rất thương tâm, cô muốn ở chung với sư phụ trong thời gian ngắn ngủi còn lại. 
Ngọc Thanh nhìn cô, ông cảm nhận được lòng hiếu thảo của cô nên đồng ý, gật đầu nói:
- Tất nhiên là được!


Ngọc Chân Tử cũng không biết đại nạn của Ngọc Thanh sắp tới nên rất vui vẻ đi chung với Ngọc Thanh tới ở trong nhà của Dương Tử Mi. Nơi đó linh khí vô cùng sung túc, đối với người tu luyện như ông chính là chỗ tốt. 
Ông có kế hoạch là sẽ đột phá một tầng cuối cùng của đạo khí nhập thể.


Ba người ngồi trên xe bus.
Trùng hợp hôm nay là cuối tuần, trên xe chật ních người, trong số đó còn có không ít học sinh. 
Dương Tử Mi thấy không còn chỗ ngồi nên cô lựa chỗ đứng.
Nhưng mà cô lại thương sư phụ và sư thúc nên cô hi vọng sẽ có người nhường chỗ.


Nhưng mà lại không có ai nhường chỗ cả, dù người ngồi xung quanh toàn là học sinh trẻ tuổi. 
Bọn họ giống như không thấy Ngọc Thanh tóc trắng xóa và Ngọc Chân Tử thiếu một cánh tay vậy, chỉ lơ đãng nhìn một cái rồi thôi, không hế có ý định nhường chỗ.


Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử lại cảm thấy không có vấn đề gì cả, tuy tuổi tác hai người đã cao, nhưng họ là người tu hành, bình thường đều đứng tấn quen rồi nên đứng trên xe một chút cũng chẳng sao.
Chỉ là Dương Tử Mi lo lắng quá mức thôi. 


Xe chạy trên đường khá xóc nảy, thỉnh thoảng giữa chừng còn có một hai người già, trẻ em lên xe, thậm chí còn có phụ nữ có thai nữa.
Nhưng vẫn không có ai nhường chỗ ngồi, thậm chí có tên kia còn la hét một cụ già khoảng bảy mươi tuổi là đứng không được thì xuống thuê taxi mà ngồi.


Ngọc Chân Tử là người rất thành thật, ông ấy thấy tình huống như thế thì không nhịn được mà lên tiếng quở trách tên trẻ tuổi kia: 
- Nhân phẩm cậu bị làm sao thế hả? Không nhường chỗ cho người già thì thôi, sao còn hung dữ như vậy chứ?
- Liên quan quái gì tới ông hả, đạo sĩ thối?


Người kia tóc chẻ hai bên, xịt keo bóng loáng, tên thanh niên có bộ dáng gợi đòn kia bĩu môi mắng Ngọc Chân Tử. 
Dương Tử Mi nghe thế lập tức phát hỏa.
Cô chính là người chuyên bênh vực người thân.
Cô có thể cười sư thúc cô lôi thôi nhưng không cho phép người ngoài mắng ông như vậy. 


Cô chen lên, lạnh lùng nói với nam thanh niên kia:
- Xin lỗi mau!
Thanh niên kia thấy dáng vẻ cô xinh đẹp hơn người thì hai mắt phát sáng, nhưng vì để biểu hiện của mình có thêm khí chất, mặt hắn ta khinh thường hỏi lại: 
- Dựa vào đâu chứ?
- Dựa vào đạo đức cơ bản của công dân.


Giọng Dương Tử Mi vẫn lạnh lùng. 
- Ha ha, đạo đức cơ bản của công dân là cái thứ chó đẻ gì thế? Anh đây chưa từng học.
Nam thanh niên kia khinh bỉ cười to, vỗ vỗ đầu gối mình rồi nói:
- Nhưng nếu người đẹp muốn ngồi thì cứ ngồi lên đùi anh đây, anh không ngại cực khổ đâu! 


Dương Tử Mi lười nói nhiều với tên đó, cô bắn ngón tay.
Một luồng âm sát khí nho nhỏ bắn ra, trúng vào trên trán tên đó.
Nam thanh niên trúng âm sát khí thì không thể điều khiển ý nghĩ của mình nữa. 
Còn Tuyết Hồ đang ở trong lòng của Dương Tử Mi thì bắt đầu thi triển ảo thuật.


Mắt nam thanh niên kia nhìn vào con ngươi đang xoay tròn của Tuyết Hồ, bỗng nhiên đứng phắt dậy, bùm một cái quỳ xuống sán xe, dập đầu xin lỗi Dương Tử Mi, Ngọc Chân Tử, còn có cụ già vừa rồi nữa, sau đó đột ngột mở cửa sổ của xe, nhảy từ đó ra ngoài.


Lúc đó, chiếc xe đang chạy nhanh, tên đó lại nhảy xuống như thế thì tất nhiên sẽ bị thương nặng. 
Người trên xe vô cùng ngạc nhiên, họ nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt này, khó hiểu tại sao nam thanh niên kia lại đột ngột quỳ xuống, sau đó lại nhảy ra khỏi cửa sổ như vậy.


Tài xế sợ tới mức cho xe ngừng lại, vội vàng chạy xuống xem xét.
Dương Tử Mi cũng có chút nghi hoặc, cô chỉ là cho tên đó một chút âm sát khí thôi mà, cô muốn tên đó đêm nay sẽ bị dọa bởi một vài bóng quỷ mà thôi, ai ngờ tên đó lại hành động khó hiểu như thế.