Trong ánh chiều tà lẻ loi, quang cảnh xung quanh được bao phủ bởi một màn sương mù yên tĩnh.
Ba người Ngọc Thanh đi ra khỏi miếu, tìm kiếm du hồn đang phiêu đãng ở những nơi âm u.
Ba người tìm đã khá lâu rồi mà không hề thấy một du hồn nào xung quanh ngọn núi này cả.
Dương Tử Mi kinh ngạc nhìn tiểu Tuyết Hồ trong lòng mình:
- Thật sự là cậu ăn hết toàn bộ rồi à?
- Ừ!
Tuyết Hồ thành thật trả lời.
Tiểu Thiên lại run rẩy thêm một chút.
- Tử Mi, chỗ này đúng là không có bất kì du hồn nào rồi! Nếu đã vậy thì ngày mai chúng ta sẽ trở về khi trời vừa sáng.
Ngọc Thanh thấy mọi nơi đã sạch sẽ thì tâm trạng cũng thả lỏng.
- Sư phụ, vậy mấy hồn phách bên trong gương Tụ Hồn chúng ta nên xử lý thế nào ạ?
Dương Tử Mi hỏi Ngọc Thanh
- Sư phụ không còn sức để siêu độ nữa, ta giao nó cho con đó. Mỗi ngày con thả ra một ít để siêu độ, cũng coi như là làm việc thiện để tích đức.
Dương Tử Mi nhịn không được cúi đầu nhìn Tuyết Hồ cả người lẫn mặt đều thể hiện sự vô hại đang nằm trong lòng cô, nếu cô thả ra một ít hồn phách thì chúng có thể bị ăn luôn hay không đây?
- Cậu cứ yên tâm siêu độ đi, tôi sẽ không ăn chúng đâu!
Tuyết Hồ nhìn ra sự lo lắng của cô nên nói:
- Còn mấy ác linh cậu không thể siêu độ thì tất nhiên tôi sẽ không khách khí đâu!
Đối với ác linh, Dương Tử Mi cũng không cần cậu ta khách khí làm gì, thích ăn thì cứ ăn đi!
Bởi vì mấy ác linh kia đã tồn ác niệm rất sâu rồi, rất khó có thể siêu độ được, dù cho có miễn cưỡng siêu độ để đi luân hồi thì kiếp sau vẫn sẽ làm ác nhân thôi.
Ba người Dương Tử Mi quay trở lại miếu.
Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử lại ngồi xuống đất nghỉ ngơi.
Dương Tử Mi không muốn nghỉ ngơi nên cô tìm một nơi có linh khí sung túc để tu luyện.
Trong lúc cô đang tu luyện thì Tuyết Hồ lại biến thành người, lẳng lặng nhìn cô, đồng thời cậu ta cũng hỗ trợ tập trung tinh hoa của ánh trăng và linh khí thiên địa lại đây.
Lần này Dương Tử Mi tu luyện cực kì thuận lợi.
Cô cũng không biết đây là nhờ có Tuyết Hồ ở bên cạnh hỗ trợ.
Tu luyện xong, cô lấy túi lụa màu vàng trong chiếc hộp ra, tỉ mỉ xem xét bản đồ trên đó, hơn nữa cô còn khắc nó vào trong đầu để đề phòng một ngày nào đó nếu nó bị mất thì cô vẫn biết được đường tìm đến mộ phần kia.
Cô lấy di động ra nhìn, không có chút sóng nào.
Hai ngày rồi cô không liên lạc điện thoại với Long Trục Thiên, không biết bây giờ anh ấy ra sao rồi!
Cô rất muốn lập tức kể chuyện liên quan đến mộ phần cổ cho anh ấy nghe.
Nhưng mà cô lại lo lắng anh ấy sẽ lập tức đi tìm một cách mù quáng.
Sư phụ đã từng nói cổ mộ kia có rất nhiều nguy hiểm, cô lo anh ấy sẽ gặp nguy hiểm. Với lại, cô muốn cùng đi với anh ấy để tìm hiểu xem thẻ bài gỗ đào có lai lịch gì, giữa hai người họ có liên hệ thần bí gì.
- Cô bé, đang nhớ ai vậy?
Tuyết Hồ đã biến thành hình người đang nằm nghiêng trên thảm cỏ, một tay chống má, bạch y trắng như tuyết, mái tóc đen suôn dài như thác nước xõa tới eo, một nửa buông xuống trên mặt cỏ, hai mắt như ánh sao đang tỏa sáng liếc cô một cái, mang theo vẻ yêu dị phong tình vô hạn.
- À, là bạn trai của tôi!
Dương Tử Mi cũng chả muốn giấu giếm gì, trực tiếp trả lời.
- Thật hâm mộ bạn trai cậu nha! Cậu nhớ anh ta đến vậy sao?
Ngữ khí của Tuyết Hồ có vài phần chua xót:
- Sớm biết vậy, tôi nên tìm cậu trước mới đúng. Vậy thì bây giờ bạn trai cậu là tôi chứ không phải tên đó rồi!
Dương Tử Mi cười cười.
Cô cũng không biết rốt cuộc tình yêu là do ông trời định đoạt hay là do ngẫu nhiên gặp gỡ nữa.
Nếu Long Trục Thiên không xuất hiện thì rất có khả năng cô sẽ làm người yêu của Mẫn Cương.