Đệ tử của huynh? Sao huynh có thể nhận một cô bé làm học trò chứ?
Ngọc Chân Tử rất kinh ngạc:
- Bọn đệ đúng là gà nhà đá nhau mà, người một nhà lại không nhận ra nhau.
- Thiên phú của nó rất tốt, tu vi đã ở trên ta, thậm chí vượt qua sư phụ.
- Không phải chứ? Chẳng lẽ nó đã tu luyện đến cảnh giới Đạo Thần Quy Nguyên rồi sao?
Ngọc Chân tử kêu la:
- Không thể nào, con bé đó mới mấy tuổi chứ? Cứ cho là nó tu luyện từ trong bụng mẹ đi cũng không có khả năng tu luyện đến cảnh giới này. Ngày đó sư phụ cũng giỏi lắm mới có thể. Phải rồi, sư huynh, huynh tu luyện đến đâu rồi?
- Huynh cũng đã bước vào sơ cảnh của Đạo Thần Quy Nguyên rồi. Nhưng Tử Mi đã đạt tới thâm cảnh, có lẽ sẽ đột phá cảnh giới Đạo Thần Quy Nguyên để bước vào cảnh giới Đạo Nguyên Hóa Cảnh sớm thôi, không có gì phải bất ngờ cả.
Ngọc Thanh gật đầu nói.
Ngọc Chân Tử không tin nổi há to miệng:
- Chuyện này... Không thể nào đúng không? Mấy nghìn năm qua, cũng chỉ có mỗi tổ sư gia của chúng ta mới bước qua Đạo Nguyên Hóa Cảnh thôi mà.
- Những thứ không có khả năng đến lượt nó đều trở thành có thể. Nó là một cô bé kỳ lạ, về phần vong hồn trên người nó, đệ đừng quản nhiều, đó là nhân duyên của chính nó.
Ngọc Thanh Tử nói.
- Tại sao? Chẳng lẽ huynh đã sớm biết hết?
Ngọc Chân Tử hỏi.
Ngọc Thanh gật đầu.
- Đúng là kỳ lạ mà! Nếu nó đã tu luyện đến cảnh giới cao như vậy, pháp thuật cao cường như vậy, theo lý mà nói, không thể nào để cho vong hồn bám trên người mình mới đúng.
Ngọc Chân Tử nghi hoặc.
Ngọc Thanh trầm ngâm không nói, cầm Tụ Hồn Kính lên nhìn một lát rồi cất vào ngăn kéo trong phòng, chuẩn bị tìm một canh giờ phù hợp để siêu độ quỷ hồn bên trong.
Ngọc Chân Tử vẫn rất hiếu kỳ với Dương Tử Mi, quấn quýt đòi Ngọc Thanh dẫn xuống núi gặp cô lần nữa.
Ngọc Thanh không lay chuyển được ông ta, cũng đành dẫn theo ông ta xuống núi, ngồi xe đến thành phố A tìm Dương Tử Mi.
Thấy sư phụ đến, Dương Tử Mi đương nhiên rất vui mừng. Từ sau khi xây xong tòa nhà này, cô rất muốn đưa sư phụ đến ở cùng nhưng ông vẫn cứ ở trên núi, nói là muốn giúp thôn dân tiêu tai giải nạn.
Nhìn thấy Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử đi cùng nhau, Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ, ông ta là...
- Tiểu sư điệt, ta vậy mà lại là sư thúc con đó, ngoan, mau gọi ta một tiếng sư thúc, ta sẽ bỏ qua việc hôm qua con cho ta một đá thật nhục nhã.
Ngọc Chân Tử cợt nhả.
Sư thúc?
Dương Tử Mi nhìn cái người khí chất hoàn toàn khác xa Ngọc Thanh kia, thật khó tin nổi hai người là cùng một sư môn mà ra.
- Phải, Tử Mi, hắn là sư thúc Ngọc Chân Tử của con.
Ngọc Thanh ở một bên nói.
- Sư... thúc...
Dương Tử Mi khó khăn gọi một tiếng. Người này nhìn đáng khinh như vậy, bộ dạng lôi thôi, trên người còn không có pháp lực, cô cứ nghĩ là kẻ lừa đảo hóa ra lại là sư thúc của cô, thế giới này thật đúng là huyền ảo.
- Tiểu sư điệt ngoan!
Ngọc Chân Tử cả mặt đầy vẻ vui mừng nói:
- Mau mau mau dẫn bọn ta vào trong, ta muốn xem xem trong nhà con rốt cuộc trông như thế nào.
Dương Tử Mi thản nhiên dẫn bọn họ tiến vào trong đình viện.
- Woa! Không khí thật thoải mái!
Ngọc Chân Tử hít một hơi thật sâu:
- So với không khí trên núi còn thoải mái hơn, tiểu sư điệt, không phải là con dẫn toàn bộ nguyên khí của thành phố A vào nhà mình chứ? Con làm bằng cách nào vậy?
Dương Tử Mi chỉ cười không nói, bởi vì cô cũng không biết nên giải thích thế nào.