- Sư huynh!
Ngọc Chân Tử ở bên trong đạo quán, vừa nhìn thấy Ngọc Thanh đã kêu to, hưng phấn bay đến.
- Sư đệ, sao đệ lại đến đây?
Ngọc Thanh nhìn thấy Ngọc Chân Tử thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Ngọc Chân Tử bước đến, kích động nắm chặt tay Ngọc Thanh:
- Sư huynh, lâu rồi không được gặp huynh, đệ còn lo huynh không còn ở đây, may mà lúc trước có gặp được Viên Chân đại sư, ông ấy nói đã nhìn thấy huynh, huynh còn ở nhân gian, huynh không biết đệ kích động thế nào đâu.
Ngọc Chân Tử vừa nói vừa rơi nước mắt.
Đã ba hơn ba mươi năm chưa gặp Ngọc Chân Tử, Ngọc Thanh cũng rất kích động, có điều tu vi của ông đã đạt đến một mức nhất định, thứ cảm xúc thế này không dễ bộc lộ ra ngoài.
Vì vậy dù cho trong lòng ông rất kích động thì lòng vẫn cứ thản nhiên như cũ.
Ngọc Chân Tử khóc xong một trận, kéo Ngọc Thanh ngồi xuống một bên, nhìn xung quanh:
- Sư huynh, hơn 30 năm qua huynh vẫn luôn ở cái đạo quán nhỏ này sao?
Ngọc Thanh gật đầu:
- Ừ, trừ lúc ra ngoài đi du lịch thì ta vẫn ở đây.
- Sư huynh, sau này đệ cũng muốn ở đây cùng huynh.
Ngọc Chân Tử khẩn thiết nhìn Ngọc Thanh nói:
- Sư phụ không còn, đệ cũng chỉ còn lại mình sư huynh, đệ muốn phụng dưỡng huynh thật tốt.
Ngọc Thanh biết, Ngọc Chân Tử là một người tính tình ngay thẳng, rất chân thành đối với sư phụ và mình.
Ông cũng rất nhớ tiểu sư đệ này.
Chỉ là, hơn ba mươi năm trước, xảy ra một hồi biến cố, hai huynh đệ đi khác đường, từ đó cũng chưa từng liên lạc.
Đương nhiên ông cũng rất muốn ở chung một chỗ với sư đệ.
- Sư huynh, huynh nhìn này.
Ngọc Chân Tử lấy Tụ Hồn Kính ra:
- Đây chính là Tụ Hồn Kính.
- Tụ Hồn Kính? Đệ lấy nó ở đâu vậy?
Ngọc Thanh cầm lấy Tụ Hồn Kính, ngón tay chạm vào mặt gương, một luồng khí lạnh truyền vào cơ thể, vội vàng buông tay ra.
- Mấy năm trước đệ lấy được trong tay một tên đào mộ.
Ngọc Chân Tử nhìn gương nói:
- Gương này dùng rất tốt, còn tốt hơn so với thần chú của tổ sư gia chúng ta, không cần tốn sức lực cũng có thể bắt được quỷ.
- Sư đệ, Tụ Hồn Kính này thực chất là một cái vu kính, bên trong càng chứa nhiều quỷ hồn thì càng tích lũy nhiều oán khí, người pháp lực không đủ cuối cùng sẽ bị phản phệ, ác quỷ quấn thân.
Ngọc Thanh nhíu mày nói:
- Tốt nhất để ta đem linh hồn bên trong đi siêu độ, về sau đừng dùng đến thứ này nữa.
Trên mặt Ngọc Chân Tử xuất hiện vẻ kinh hãi:
- Là như vậy sao?
Ngọc Thanh gật đầu, đúng dậy lấy một cuốn sách cũ màu vàng trên giá xuống, mở đến tờ viết về Tụ Hồn Kính đưa cho Ngọc Chân Tử xem.
Ngọc Chân Tử nhìn xong, cầm gương ném sang một bên:
- Đệ không cần nó nữa! Sư huynh, huynh cũng biết thiên phú đệ không cao, học nghệ không tinh, pháp thuật kém, huynh mau mang nó đi siêu độ đi.
Ngọc Thanh gật đầu.
- Đúng rồi!
Ngọc Chân Tử vỗ đùi kêu lên:
- Hôm nay đệ gặp một cô gái rất kỳ lạ ở thành phố A, khoảng trên dưới 15 tuổi, cô bé đó vậy mà nhà ở ngay ở giữa bãi tha ma. Kỳ lạ nhất là, cô bé ngoài bị một quỷ hồn quấn thân còn nuôi một con tiểu quỷ sủng, võ công rất giỏi, một chân đá ngã đệ, cũng không biết đó là thứ yêu nghiệt gì.
- Hả?
Ngọc Thanh nghe ông ta miêu tả, đại khái đoán được người ông ta nói đến hẳn là Dương Tử Mi:
- Đó là đệ tử của huynh.