Dương Tử Mi cùng Mẫn Cương nhắc đến nơi cậu đang thuê làm trụ sở công ty.
Bởi vì không có nhiều tiền, lại vừa mới bắt đầu, nên Mẫn Cương sau khi tổng hợp lại tất cả các phương diện nhân tố, liền quyết định thuê chỗ này, tiền thuê hơi đắt, nhưng nơi này cũng không vắng vẻ lắm, vừa vặn nằm ở cuối khu phố thương nghiệp trong tương lai.
Xét về mặt phong thủy cũng không kém lắm.
Dương Tử Mi bố trí trận pháp tụ tài lợi vận, trong tương lai phát triển, phong thủy nhất định sẽ giúp ích không nhỏ.
- Đây là văn phòng của mình, căn còn lại là cho cậu, cổ đông lớn thứ hai như câu có định đến đây làm không.
Mẫn Cương chỉ vào một căn phòng bố trí khá lịch sự trang nhã rồi hỏi Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi nở nụ cười:
- Mình không có nhiều hứng thú với việc làm ăn của công ty lắm, cậu vẫn nên để căn phòng này cho các nhân viên khác thì hơn. Đừng lãng phí, nếu như mình có đến thì ở trong văn phòng cậu cũng được mà.
Con ngươi đen nhánh của Mẫn Cương Nhìn thẳng vào cô:
- Tử Mi, cậu đầu tư cho mình nhiều như vậy, cậu tin tưởng mình thế sao? Cậu không sợ mình đem tiền của cậu tiêu như nước sao?
Dương Tử Mi tinh quái cười:
- Đương nhiên không sợ, mình tin cậu sẽ làm rất tốt, cũng mang lại thật nhiều tiền lại cho mình, đến lúc đó mình sẽ được ngồi mát ăn bát vàng rồi, hehe.
Nhìn cô tín nhiệm cổ vũ mình như vậy, Mẫn Cương rất cảm động, trong lòng âm thầm thề, mình phải gây dựng công ty này thật lớn mạnh, nhất định mình phải trở thành một thương nhân xuất sắc.
Khí sắc La Bạch đã tốt hơn nhiều, anh mặc một bộ trang phục thời Đường hơi cũ màu trắng, nhưng chất liệu nhìn rất tốt, thủ công tinh xảo, từng là trang phục loại một.
Anh ta mặc vào trang phục như vậy, lập tức tỏa ra một loại khí chất của quý công tử nghèo túng.
Vừa nhìn thấy Dương Tử Mi, trong mắt anh ta liền dâng lên sự cảm kích vô cùng, tiến đến khom người hành lễ:
- Dương tiểu thư, cô đến rồi sao?
Dương Tử mi mỉm cười gật gật đầu,:
- Không cần khách khí gọi tôi là Dương tiểu thư đâu, gọi tôi là Tử Mi hoặc là Tiểu Mi là được rồi.
- Ừ!
La Bạch thử gọi nhẹ một tiếng:
- Tiểu... Mi...
Vừa gọi như vậy, nội tâm anh ta đã có chút run run.
Trong cảm nhận của anh ta, Dương Tử Mi như là nữ thần vậy, gọi tên cô ngang hàng như vậy, anh ta không quen lắm, chỉ sợ trong thâm tâm đã kêu tên này cả trăm lần rồi.
- Tiểu Mi.
La Thanh ở một bên gọi to, kéo cánh tay Dương Tử Mi:
- Chị cũng có thể gọi như vậy chứ?
- Chị La Thanh đương nhiên có thể gọi em như vậy.
Dương Tử Mi cười.
Đối với tính cách thẳng thắn bộc trực của La Thanh, cô rất thích.
- Ha ha, thật quá tốt.
La Thanh vui vẻ nở nụ cười.
- Em là ân nhân cứu mạng của nhà họ La bọn chị, đối diện với em, có nhiều lúc chị không biết nên làm thế nào cho phải.
- Thế thì hãy giúp Mẫn Cương phát triển công ty phỏng chế đồ cổ này thật tốt để em có thể kiếm thật nhiều tiền lãi là được.
Dương Tử Mi giảo hoạt nói.
- Được, chị và anh trai nhất đinh sẽ dốc hết sức mình, làm cho nhãn hiệu của công ty chúng ta trở nên phổ biến, làm cho tay nghề của nhà họ La phát dương quang đại, nổi tiếng cả trong ngoài nước.
La Thanh gật gù.
- Đó là đương nhiên rồi.
Kiếp trước, Dương Tử Mi cũng không biết công ty của Mẫn Cương ký hợp đồng với vị thợ thủ công nào, cũng không biết chất lượng của mấy món đồ cổ giả kia ra sao.
Kiếp này, có La Bạch là bậc thầy làm đồ giả cổ ở đây, mấy thứ kia tuyệt đối không phải là vấn đề.
Hơn nữa Tống Huyền từng nói là sẽ không có vấn đề gì, đồ giả cổ từ trong nước ra nước ngoài có thị trường khá lớn, nhất là khi có kỹ thuật vốn đã tuyệt chủng Nguyên Thanh Hoa này trong tay thì còn lo gì nữa.