Chị ơi, anh trai đi rồi ạ?
Tiểu Thiên thấy trên mặt Dương Tử Mi tràn đầy vẻ mất mát, nhàm chán ngồi trên xích đu, lại gần hỏi.
- Ừ.
Dương Tử Mi gật đầu.
Mỗi khi Long Trục Thiên rời khỏi, đối với cô mà nói đều là một lần gặp kiếp nạn, mới không thấy anh một giờ mà cô giống như đã trải qua một thế kỷ vậy
Không biết mỗi lần anh đi, có phải cũng cảm thấy như vậy không?
- Chị ơi, không sao đâu, có Tiểu Thiên ở cùng với chị.
Tiểu Thiên làm mặt quỷ trước mặt cô.
Dương Tử Mi mím môi cười.
Trên đời này, không có bất cứ ai có thể thay thế được anh ấy đâu.
Nhưng mà, khi nhìn thấy Tiểu Thiên, cô nhớ đến lời hứa của mình với Tiểu Thiên, cho hồn phách của nó có một nơi trú ngụ.
- Tiểu Thiên, chị cho em một tượng người bằng ngọc, để hồn phách của em trú ngụ trong đó, em đợi chút nha.
Dương Tử Mi nhảy xuống khỏi xích đu.
Tiểu Thiên vô cùng vui mừng.
- Cảm ơn chị.
Dương Tử Mi cầm ra một cái tượng bằng bạch ngọc, dựa theo hình dáng của Tiểu Thiên, cẩn thận chạm khắc, trong miệng niệm chú ngữ, dẫn dắt hồn lực đi vào.
Khắc khoảng một ngày, việc khắc ngọc cũng hoàn thành.
Bởi vì quá chuyên chú vào việc khắc ngọc, sự nhung nhớ của cô với Long Trục Thiên cũng giảm bớt.
- Chị, đây là Tiểu Thiên ạ? Ha ha, nhìn qua thì em thật đáng yêu nha.
Tiểu Thiên nhìn tượng ngọc của mình, vô cùng hưng phấn và kích động.
- Vốn dĩ Tiểu Thiên rất đáng yêu, chỉ tiếc là em đã quên đi ngày sinh tháng đẻ của mình, nếu không, chị có thể dùng bùn nhão và thịt khô, làm một người thật để làm vật dẫn, giúp cho em có thể sống lại.
Dương Tử Mi cười nói.
Gương mặt đáng yêu, nhỏ nhắn của Tiểu Thiên nhíu lại:
- Em chỉ có thể nhớ được chú ngữ của thẻ bài bươm bướm, chứ không thể nhớ được họ tên và ngày sinh nhật của mình, cũng không biết em từ đâu đến.
- Không sao cả, em cứ ở trong tượng ngọc này trước đã, chị sẽ luôn mang theo em bên người, em có thể tự do chạy nhảy, không cần sợ ánh nắng mặt trời. Đợi đến khi em nhớ được họ tên và ngày sinh tháng đẻ của mình, chị sẽ làm vật dẫn cho em trú ngụ.
Dương Tử Mi an ủi.
- Cảm ơn chị.
Tiểu Thiên kích động hôn lên mặt Dương Tử Mi một cái.
Tuy rằng, cái hôn kia dường như không có.
Dương Tử Mi chờ đúng lúc, dẫn dắt hồn phách của Tiểu Thiên vào trong tượng ngọc, sau đó dùng chú ngữ phong tỏa nó, khiến cho người khác không thể cảm nhận được hơi thở của nó, cho rắng đó chỉ là một tượng ngọc bình thường.
Cô để tượng ngọc cùng chỗ với thẻ bài gỗ đào, đeo ở trên cổ.
Hồn phách của Tiểu Thiên rất tinh thuần, không giống như những tà linh khác, không có sát khí, bởi vậy, để nó ở cùng với thẻ bài gỗ đào cũng không gây ra sự tương khắc nào, ngược lại có thể bổ trợ nhau.
Tiểu Thiên từ bây giờ đã trở thành quỷ mà cô nuôi, ở bên cạnh cô, khiến cô không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Mà Tiểu Thiên càng lúc càng nhớ lại nhiều chú ngữ, pháp lực cũng trở nên mạnh hơn.
Mà khi em ấy mạnh lên, Dương Tử Mi cũng nhận được linh lực mạnh hơn.
Dương Tử Mi cũng cảm nhận được, nhất định Tiểu Thiên không phải linh thể bình thường, em ấy có khả năng nhớ được chú ngữ, những chú ngữ này không phải học được từ Mịch La, bởi vì những chú ngữ này đều mang điềm lành, đầy chính khí.
Mà chú ngữ của đạo sĩ bắt ma, nhất định vô cùng tà ác, quỷ dị và đen tối.
Hơn nữa, nếu là hồn phách của linh thể bình thường, không thể nào tinh thuần như vậy.
Cô rất tò mò, rốt cuộc thân thế của Tiểu Thiên khi còn sống là gì.