Thái Lan.
Một nơi có phong cảnh xinh đẹp, trên núi là rừng cây um tùm, có một ngôi biệt thự màu trắng, được bao phủ bởi ánh nắng ráng chiều đẹp như tranh vẽ.
Nhưng mà, nếu như nhìn thật kĩ bốn phía, sẽ thấy sự khác thường, quanh đây chỉ có thực vật, không có bất cứ động vật nào, cho dù là một con kiến, con châu chấu, hay là con chim nhỏ cũng không thấy.
Sau đó, trong ngôi biệt thự bề ngoài trông vô cùng xinh đẹp giống như lâu đài của công chúa, hoàng tử trong tuyện cổ tích kia, lại có rất nhiều loài có độc đáng sợ như rết, nhện độc, cóc độc, rắn độc.
Bọn chúng giống như những người lính đã được huấn luyện, mỗi loài ở một nơi, hơn nữa sắp xếp rất có trật tự, không chút rối loạn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể thực hiện mệnh lệnh.
Ở giữa những loài vật đó, có một người còn gầy hơn Mịch La đang ngồi, trên gương mặt, giống như đã từng bị rất nhiều rắn độc cắn, lồi lõm khắp nơi, vô cùng khó coi. Hơn nữa, một bên mắt của lão ta trống rỗng, chỉ có hốc mắt, không có tròng mắt, có một con rết đang bò ra bò vào chỗ hốc mắt.
Ở trước mặt lão ta, có một người đàn ông trung niên da ngăm đen đang quỳ rạp xuống, cả người run như cầy sấy.
Người đàn ông này chính là Ba Tụng vừa trốn về từ Hoa Hạ.
Mà người đàn ông khô gầy có gương mặt xấu xí kia chính là Dát Ba, đại sư huynh của Mịch La, là đạo sĩ Thái Lan nổi tiếng hàng đầu, có danh tiếng rất lớn ở Thái Lan.
- Anh nói là, sư đệ của tôi bị người ta giết chết ở Hoa Hạ?
Dát Ba sờ đầu con rắn đang bò trên người, không để tâm hỏi.
Giọng nói của lão ta khắc hẳn giọng nói của Mịch La.
Nếu như nhắm hai mắt lại, chỉ nghe thôi, sẽ cảm thấy giọng nói hồn hậu, từ tính, ôn nhuận kia là do một người đàn ông tuấn lãng, đẹp trai nói ra, khiến cho người ta cảm thấy yên bình.
Nghe được giọng nói của lão ta, Ba Tụng vốn sợ hãi cũng dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn lão ta.
- Vâng, đại sư, bị một người đàn ông và một cô gái giết chết.
Ngày hôm đó, Ba Tụng trốn ở một góc xem trận chiến mà trong lòng vô cùng sợ hãi:
- Đầu của đại sư Mịch La bị bọn họ đập như đập một quả dưa hấu, đập đến nở hoa, những con quỷ kia cũng bị tiêu diệt. Hình như bọn họ biết rõ cách sử dụng pháp lực của thẻ bài bươm bướm, hơn nữa, người đàn ông kia rất kỳ lạ, những loài có độc mà đại sư Mịch La nuôi dưỡng dường như không dám lại gần anh ta.
- Vậy sao?
Ngữ khí của Dát Ba có chút kinh ngạc.
Trên đời này, ngoài linh hồn của trẻ con, lại có người có thể biết được cách triệu hồi điệp thần?
Thiên phú của Mịch La không cao, còn thích đi đường tắt, cho nên pháp lực không đủ, ở trong mắt lão chỉ là một đạo sĩ bắt ma thất bại, nhưng đối với người thường thì vẫn rất mạnh.
Nhất là khi lão ta mang bên mình một con quỷ ranh, đã được chính tay sư phụ cải tạo, không mạnh bằng huyết quỷ, nhưng ít nhất thì một đạo sĩ bắt ma cùng cấp với lão ta mới có thể đối phó được, cho nên nếu có điệp thần từ thẻ bài bươm bướm hỗ trợ, thì sẽ có sự khác biệt.
Mà linh hồn trẻ con có thể mời được điệp thần, còn cần phải có chú ngữ được truyền miệng từ đời này sang đời khác.
Từ sau khi linh hồn trẻ con kia biến mất, theo lý thuyết thì trên đời này không ai có thể biết được chú ngữ kia.
Làm sao mà một cô gái ở Hoa Hạ có thể hiểu được?
Ba Tụng không biết nhiều về Dương Tử Mi, chỉ biết cô trông như thế nào, ở đâu, lão ta không dám nói cũng không dám hỏi.
Xem ra, mình phải đi đến Hoa Hạ một chuyến.
Nếu có thể thu phục được cô gái kia, thì có thể tạo ra một con quỷ lợi hại nhất trên đời.
Nói vậy thì, ha ha, vị trí đạo sĩ đứng đầu Thái Lan ngoài lão ta thì không ai có thể có được, ngay cả sư phụ, cũng sẽ kiêng kị lão ta ba phần.
Về cái chết của Mịch La, lão cũng không bận tâm lắm.
Tình cảm của hai sư huynh đệ bọn họ cũng không tốt, hơn nữa, Mịch La vẫn luôn nghĩ làm sao có thể chiến thắng được lão ta, chiếm lấy được vị trí của lão ta.