Gia Cát Nguyệt nghe nói Long Trục Thiên tỉnh lại thì vội chạy từ thủ đô về.
Long Trục Thiên cũng không nhận ra Gia Cát Nguyệt, chuyện gì cũng ngoảnh mặt làm ngơ với anh ta.
Điều này làm cho Gia Cát Nguyệt tức đến nghiến răng nghiến lợi.
- Đúng là quá đáng rồi đấy. Tôi biết cậu đã hơn hai mươi năm, là anh em tốt, là bạn tốt. Vậy mà cậu nhớ mãi không quên cô ấy, lại dám quên tôi. Cái tên này, đồ trọng sắc khinh bạn.
Gia Cát Nguyệt kêu la.
- Đến cả chính tôi, tôi cũng đã quên rồi.
Long Trục Thiên cất lời.
- Haiz...
Gia Cát Nguyệt thở dài một hơi, ngược lại đáy mắt lại tràn ngập vui sướng.
Có lẽ quên hết mọi chuyện như thế này, trọng trách trên vai Long Trục Thiên cũng không còn quá nặng nề.
- Sau này hai người cứ yên ổn sống ở đây đi. Cậu ấy không nhớ được gì cũng không sao.
Gia Cát Nguyệt nói với Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi hơi hơi gật đầu.
Trước đây mỗi lần gặp Long Trục Thiên, cô đều cảm thấy anh như bị bóng đen nuốt chửng, tựa hồ cả đời này cũng không có cách nào gỡ bỏ tâm sự trong lòng.
Những ngày gần đây tâm trạng Long Trục Thiên tốt hơn trước rất nhiều. Tuy vẫn còn ít nói như trước, nhưng ánh mắt nụ cười của anh đều tràn đầy niềm vui, thậm chí còn có chút hồn nhiên như những thiếu niên bình thường.
Nói thật lòng, cô thích dáng vẻ của Long Trục Thiên bây giờ hơn.
Cô cũng không muốn thử gợi lên trí nhớ của anh làm gì, chỉ cần anh vẫn còn nhớ cô là được.
Long Trục Thiên cũng từng hỏi cô, anh ấy là ai.
Đối với chuyện như thế này Dương Tử Mi cũng khó có thể giải thích, chỉ trả lời qua loa đại khái một câu:
- Anh là ai cũng không quan trọng. Anh chỉ cần nhớ anh là bạn trai của em, vậy đã đủ rồi.
Cô vừa nói xong câu này, Long Trục Thiên liền bật cười khanh khách, trong lòng tràn đầy vui sướng, trong ánh mắt cũng chỉ có niềm vui. Sau đó anh ôm lấy cô xoay tròn một vòng, giống như vừa nhặt được một chiếc vỏ sò xinh đẹp trên bờ biển.
Dương Tử Mi mấy ngày nay cũng hạnh phúc vô cùng. Cô vui vẻ xin nghỉ học vài ngày, mỗi ngày đều ở bên cạnh Long Trục Thiên, ăn cơm cùng anh, tản bộ cùng anh, nói chuyện phiếm cùng anh, ngủ cùng anh.
Những lúc như thế này tâm trạng Long Trục Thiên vô cùng tốt, không cần phải lo lắng vừa mở mắt ra đã thấy chỗ nằm cạnh bên không một bóng người.
Thậm chí còn không tự hỏi, bản thân mình rốt cuộc đang làm gì.
Khối thẻ bài gỗ đào trên cổ cô dường như đã chết rồi, cô không còn thấy nó hiện lên ánh sáng nữa.
Có lẽ chỉ khi gặp được thẻ bài của Long Trục Thiên, nó mới có phản ứng.
Chỉ có điều cô muốn tìm lại thẻ bài gỗ đào kia về không chỉ vì nó có liên quan đến thân thế của Long Trục Thiên, mà quan trọng hơn hết nó là bùa hộ mệnh của anh, có thể xua đuổi cái chết.
Cô lại thử xem mệnh của Long Trục Thiên một lần nữa, nào ngờ vừa mới định bắt đầu đã bị nguyên khí phản phệ, khiến cô nôn ra một ngụm máu tươi, thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma.
Cô đành phải từ bỏ.
Buổi tối lúc đi ngủ, Long Trục Thiên ôm chặt cô trong lòng, vừa chạm đến thẻ bài gỗ đào trên cổ cô bỗng nhiên có chút đăm chiêu:
- Này này, anh cảm thấy vật này hơi quen mắt, hình như anh cũng từng có một miếng thẻ bài như vậy? Có phải anh đã tặng nó cho em rồi không?
- Không phải, thẻ bài của anh đã lạc mất rồi.
Dương Tử Mi trả lời.
Long Trục Thiên lập tức chìm vào suy tư.
Đáng tiếc, trong đầu Long Trục Thiên bây giờ giống như bị người ta nhồi bông vào. Cho dù có nhớ lại, anh cũng chỉ nhớ ra hình ảnh Dương Tử Mi ôm mình, nói rằng cô nhất định sẽ chờ anh trở về.
Chuyện này hiện lên trong tâm trí anh vô cùng rõ ràng.
Mà tất cả những chuyện liên quan đến anh lại là một mảng trắng xóa không thể tìm ra chút dấu tích gì