Dương Tử Mi nói dối người trong nhà rằng Ngọc Thanh ở tại khách sạn Nhạc Thiên, cô muốn dành thời gian ở chung với sư phụ một chút, buổi tối cũng sẽ không về nhà.
Người nhà đều biết tình cảm sư đồ của hai người, cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ mong cô thỉnh thoảng có thể về nhà ăn cơm, còn dặn cô không được lơ là việc học, kỳ thi cấp 3 cũng sắp đến rồi.
Dương Tử Mi gật đầu nghe theo, mỗi ngày đều đến trường về nhà đúng giờ, buổi tối thì nằm cùng với Long Trục Thiên vẫn đang hôn mê.
Long Trục Thiên mỗi ngày đều phải phun ra một ngụm chất lỏng màu đen, chỉ có điều mỗi một lần phun thì màu vàng trên mặt lại giảm đi một chút. Có lẽ độc tố đang dần được đẩy ra ngoài rồi.
Cô đột nhiên nhớ đến tháp sắt nhỏ của cô có thể hấp thụ tất cả sát khí vào trong, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩa. Không biết nó có thể hút lấy độc này không nhỉ?
Nghĩ đến đây, cô liền nóng lòng muốn thử xem sao, bèn đem tháp sắt nhỏ đặt vào trong lòng bàn tay của Long Trục Thiên.
Tháp sắt bống nhiên rung mạnh, giống như chịu phải kích thích gì đó.
Long Trục Thiên bắt đầu phun ra từng ngụm chất đen kia, phun nhiều hơn bình thường.
Ngón tay Dương Tử Mi đặt lên mạch đập của anh, lúc quan sát anh, chỉ cần phát hiện ra hơi thở của anh có chút không ổn, cô nhất định sẽ lấy tháp sắt nhỏ kia ra ngoài.
May là khí tức sinh mệnh của anh không hề rối loạn.
Sau khi đã nôn ra một chậu máu đen, Long Trục Thiên cuối cùng cũng dừng lại.
Sắc mặt nửa vàng nửa đen cũng đã biến mất, gương mặt Long Trục Thiên lúc này chỉ còn một vẻ tái nhợt.
Dương Tử Mi lấy tháp sắt nhỏ ra khỏi lòng bàn tay.
Không biết vì lý do gì mà Dương Tử Mi cảm thấy tháp sắt dường như càng hướng về cô mạnh mẽ hơn nữa, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nó dường như đã rung vô cùng hưng phấn, giống như đã chịu phải kích thích nào đó từ bên ngoài.
Chẳng lẽ chỉ vì được hấp thụ thứ nọc độc kia mà hưng phấn đến vậy?
- A.
Long Trục Thiên trên giường khẽ kêu một tiếng, khóe môi mấp máy.
Tâm trạng Dương Tử Mi vô cùng căng thẳng, cô vội buông tháp sắt trong tay, chạy đến bên giường cầm tay anh.
Long Trục Thiên chậm rãi mở to mắt, mờ mịt nhìn xung quanh một hồi, ánh mắt đột nhiên dừng trên khuôn mặt của cô, trên gương mặt tái nhợt kia đột nhiên nở ra một nụ cười thoạt nhìn vô cùng thuần túy:
- Mi Mi...
- Trục Thiên.
Dương Tử Mi mừng rỡ.
- Anh vẫn còn nhớ ra em sao?
Đôi môi Long Trục Thiên có chút khô khốc:
- Mi Mi, anh... là ai?
Dương Tử Mi hơi khó hiểu. Anh ấy nhớ được cô, chẳng lẽ lại không thể nhớ ra anh ấy sao?
- Anh là Long Trục Thiên, chẳng lẽ anh không nhớ sao?
Dương Tử Mi lại gần đỡ anh ngồi dậy, hai mắt nhìn anh chăm chú.
Long Trục Thiên lắc đầu.
- Vậy anh còn nhớ em sao?
- Nhớ, là Mi Mi...
Đôi mắt phượng hẹp dài của Long Trục Thiên hơi giương lên, nở một nụ cười, so với dáng vẻ thâm trầm lạnh lùng trước đây thì bây giờ nụ cười đơn thuần lúc này thật giống một thiếu niên bình thường:
- Tự nhiên anh lại nhớ em rất rõ, anh đã nói, nhất định phải về tìm em.
- Vậy anh có nhớ anh đi đâu không?
Long Trục Thiên nghĩ nghĩ, lắc đầu:
- Cũng chỉ nhớ phải về tìm được em.
Dương Tử Mi vừa đau lòng vừa chua xót.
Anh ấy quên cả thế giới này, nhưng vẫn nhớ phải trở về tìm cô.
Cô dang tay ôm lấy bờ vai trước mặt của Long Trục Thiên, nước mắt cứ trào ra trên cổ anh không cách nào kiềm chế:
- Trở về là tốt rồi, em vẫn luôn ở đây chờ anh.
Long Trục Thiên ôm cô vào trong lòng.
Cái ôm này tuy không còn ấm áp như trong quá khứ, nhưng lại có thể khiến lòng người an tâm.